Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1382: Trứng Ướp Lạnh Nở Ra

Huỳnh Mộng Linh tuần sát Mặc Ngọc Tinh và viết nhật ký rồi gửi từng đợt cho Vương Triệt.
Có đôi khi có khoảng cách gần thì Huỳnh Mộng Linh sẽ tự mình trở về một chuyến và nán lại một hai ngày bên người Vương Triệt.
Nó tựa như rất ưa thích loại tình huống vừa tuần sát và vừa tu luyện.
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Huỳnh Mộng Linh quả là một tay làm ruộng cừ khôi. Về sau nó sẽ có thể trở thành cộng tác viên cho Tiểu Mao Trùng."
Bên trong nhật ký, Huỳnh Mộng Linh đã lần lượt tìm ra đám Hồn thú đời thứ hai. Sau đó nó ghi chép quá trình tu luyện cùng với tu vi hồn lực và tính cách của bọn chúng. Đồng thời nó còn biết sử dụng thân phận của Hùng Bảo để thăm dò xem rất nhiều năng lực của bọn chúng rồi tiến hành tổng hợp phân chia.
Có thể nói là Huỳnh Mộng Linh ghi chép mười phần đúng chỗ.
Đồng thời nó còn một bên thu thập tài nguyên và một bên ghi chép số liệu.
Trên cơ bản khi nó gặp được bất cứ chuyện gì thì nó đều ghi lại rất chi tiết.
Nếu gặp phải loại tình huống không biết thì nó liền chạy đi tìm Vương Triệt hoặc là tìm đến Ma Cổ Mông hay Thần Quang Kình gần đó để hỏi, rồi tiện thể ghi chép một chút về trạng thái của Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình.
Nó cực kỳ muốn giúp cho Vương Triệt bớt lo toan.
Huỳnh Mộng Linh muốn lần lượt chạy một vòng quanh ngũ đại vực và đào lên một mảnh tài nguyên của Mặc Ngọc Tinh thì cũng cần thời gian gần năm tháng.
Nếu có nhiều Hồn thú hơn thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hiện tại chỉ là giai đoạn sơ kỳ nên mới chỉ có Hồn thú đời thứ hai, vì thế số Hồn thú phân bố tại ngũ đại vực thực sự quá ít, do vậy việc thu thập tài nguyên sẽ phi thường chậm.
Vả lại Hồn thú đời thứ hai tiêu hao tài nguyên đối với số hạt giống mà Vương Triệt đã bố cục gieo trồng trên mặt đất và tài nguyên do Mặc Ngọc Tinh tự thân đản sinh ra mà nói quả thực là chín trâu mất sợi lông.
Huỳnh Mộng Linh tuần sát xong một vòng ngũ đại vực gần 5 tháng thì Vương Triệt cuối cùng cũng từ cái hố băng kia cảm nhận được một tia ba động.
Rất nhanh sau đó, hố băng liền run động một hồi, nhưng không có ánh sáng vạn trượng, không có băng khí phun trào, và càng không có thiên địa dị tượng nào hiện lên.
Chỉ có một trận âm thanh kỳ lạ để cho Vương Triệt có chút kinh ngạc, rồi một con hồn thú từ bên trong hố băng bò ra.
Tạch tạch tạch! ! !
Từng tiếng vang lanh lảnh không ngừng vang lên bên trong từ hố băng.
Đầu tiên Vương Triệt nhìn thấy một bàn tay.
Thời điểm nhìn thấy bàn tay này thì Vương Triệt liền lộp bộp một chút trong lòng vì anh đã biết đây đại khái là cái gì.
Bởi vì bàn tay nhỏ kia là bạch cốt không có thịt và trông suốt như làm bằng băng tinh vậy.
Một con khô lâu!
Vương Triệt: "..."
Một lát sau, một con khô lâu băng xinh xắn từ bên trong hố băng bò ra.
Toàn thân nó hiện ra một màu băng lam, và không hề có một miếng thịt nào. Nó có hình người và cao ước chừng 50 centimet.
Vương Triệt sửng sốt hồi lâu mới nói ra: "Khô lâu sao? Quả trứng hồn sủng này lại nở ra một con khô lâu ư? Mà cái phương thức nở ra này có chút kỳ lạ! Chờ một chút, quả trứng kia tựa như là một loại kết cấu năng lượng rất đặc thù."
Con tiểu khô lâu này nhìn qua cực kỳ phổ thông. Ngoại trừ thân thể nó hiện ra màu băng lam thì đặc điểm lớn nhất của nó chính là trong hốc mắt có một đoàn âm ảnh màu đen. Hắc ám âm ảnh này lóe ra một tia y như laser và tản ra một cỗ khí tức băng lãnh thời hoang cổ.
Vương Triệt trầm tư và xoa cằm hỏi: "Đây là hồn sủng siêu phàm ư?"
Xem ra vị Lưu Ly Thiên Vương kia quả nhiên đang ẩn giấu đi điều gì đó.
Tiểu khô lâu leo ra hố băng nhưng nó không hề giống như hồn sủng ấu sinh, vì hồn sủng ấu sinh vừa ra đời sẽ liền tìm kiếm Khế Hồn Sư của mình.
Mà nó lại đứng chắp hai tay sau lưng rồi đưa mắt nhìn xem băng sơn nơi xa, bên trong mắt nó chỉ có vẻ mờ mịt không biết làm sao.
Thân thể nó có kết cấu rất không tầm thường, nhưng các phương diện khác thì...
"Đúng rồi, sinh mệnh hồn ước..."
Vương Triệt hơi cảm thụ và khẽ nhíu mày vì lần này không giống như lúc anh ký kết sinh mệnh hồn ước cùng với Huỳnh Mộng Linh, do khi đó anh có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng sinh mệnh bàng bạc.
Còn hiện tại cái gì Vương Triệt cũng đều không cảm nhận ra được.
So với thời điểm nhìn thấy Tiểu Mao Trùng còn muốn kỳ quái hơn.
Vương Triệt suy nghĩ và nhìn xem con tiểu khô lâu kia, nói: "Chẳng lẽ nó không nhận sự ước thúc từ sinh mệnh hồn ước sao? Từ hình thái đến xem thì tên nhóc này khi còn sống chẳng lẽ cũng là người ư? Dùng băng tinh làm xương thì ngược lại là nhìn không ra nam hay nữ, mà người từ trứng sinh ra vốn đã rất ly kỳ."
"Còn năng lực của nó thì..."
Vương Triệt dùng sinh mệnh hồn ước để cảm ứng một chút, nhưng anh phát hiện mình không thể cảm ứng ra được tin tức của con tiểu khô lâu này.
Đây hoàn toàn khác biệt so với Huỳnh Mộng Linh khi đó, vì sau khi Huỳnh Mộng Linh nở ra thì Vương Triệt cũng đã cảm ứng một trận, và trên cơ bản các tin tức của Huỳnh Mộng Linh đều hiện ra rất rõ ràng.
Ngay cả danh sách Hồn kỹ của nó cũng đều bị Vương Triệt nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Nhưng con tiểu khô lâu này thì... không có tin tức gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận