Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1379: Khu Vực Nam Hàn

"Để cho ta nhìn xem!"
Vương Triệt tiếp nhận trứng ướp lạnh và nó vẫn như cũ rất lạnh buốt.
Ngay sau khi trứng ướp lạnh vào tay thì thần thức của Vương Triệt liền từng bước xâm chiếm nó và cảm giác được dấu hiệu sinh mệnh bên trong trứng ướp lạnh.
Sinh mệnh lực rất mạnh, có trái tim đang đập với tần suất tựa như núi lửa sắp phun trào.
Đúng là nó đã muốn ra đời.
Chỉ là...
Mỗi lần thần thức tìm kiếm thì cuối cùng sẽ bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, làm cho Vương Triệt không cách nào cảm giác ra được hình thái sinh mệnh cụ thể.
Nói một cách khác, Vương Triệt hiện tại cũng không biết trong quả trứng này đến cùng sẽ nở ra con hồn thú gì.
Vả lại, mỗi một con hồn sủng đều sẽ có cảm nhận khác nhau.
Tiểu Mao Trùng sau khi ôm trứng ướp lạnh đã cho rằng sẽ nở ra một con sâu róm băng.
Tiểu Kiếm Kiếm thì lại cho rằng sẽ nở ra một thanh kiếm băng.
Còn Hùng Bảo cho rằng sẽ nở ra một con Hùng Băng.
Nhưng hiển nhiên tất cả đều không phải.
"Ngoại trừ năng lượng sinh mệnh ra thì ta không có cảm nhận được năng lượng nào khác. Nhưng đã nói là sẽ có lực lượng thời gian mà."
Vương Triệt dùng hai tay ôm lấy trứng ướp lạnh.
Trứng ướp lạnh nhẹ nhàng nhô lên.
Vương Triệt giải thích một câu: "Đúng là nó muốn ra đời, nhưng vẫn còn kém một chút gì đó."
"Ô a?"
Huỳnh Mộng Linh nghiêng đầu nghi hoặc vì nó cảm giác con vật nhỏ bên trong đã muốn chui ra.
Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Vẫn còn kém chút ít thời gian, hẳn là hai ngày sau. Ừm, hai ngày sau ta sẽ trông coi nó. Đoán chừng sẽ có một chút ngoài ý muốn xuất hiện."
"Ô a ô a!"
Huỳnh Mộng Linh lại kêu lên.
Vương Triệt trầm ngâm nói: "Sao? Mi nói là tại địa phương khác nhau thì nó sẽ sinh ra phản ứng khác nhau à? Có quan hệ cùng với địa phương ư? Vậy chúng ta liền thử đi đến các địa phương khác xem!"
Huỳnh Mộng Linh nhẹ gật đầu.
Sau đó Vương Triệt mang theo trứng ướp lạnh đi xuống núi và cùng Huỳnh Mộng Linh đi dạo tại mấy chỗ đặc thù của khu vực Đông Cực.
So với lời nói của Huỳnh Mộng Linh là không sai, trứng ướp lạnh tại các địa phương khác nhau tựa hồ có tần suất dao động cũng không giống nhau lắm.
Vương Triệt thầm nghĩ:
"Sinh ra mà còn muốn lựa chọn địa phương nữa sao? Thật có ý tứ!"
"Ừm, đứa nhỏ này đến từ cái Vô Tố Băng Cung kia, nó đã trầm mê lâu dài dưới hoàn cảnh băng lãnh, vậy nếu ta đưa nó đến hoàn cảnh băng tuyết thì hẳn là nó sẽ càng dễ sinh ra."
Vương Triệt mang theo Huỳnh Mộng Linh đi đường suốt đêm và đi tới khu vực Nam Hàn bên trong ngũ đại vực.
Nơi này cùng loại với hai cực Nam và Bắc, có băng sơn liên miên không dứt cùng với gió tuyết đầy trời.
Nhưng có sự khác biệt chính là, băng thổ ở nơi này lại có thể trồng trọt rất nhiều loại thực vật hi hữu. Và bản thân nơi này còn dần dần ra đời một nhóm lớn hồn thực cao cấp, thậm chí còn đạt đến cấp bậc trân phẩm.
Các loại hồn thực như tuyết sâm, tuyết liên, tuyết linh là đếm mãi không hết.
Đồng thời, dưới lòng đất của băng sơn cũng có không ít khoáng vật hi hữu và hàn khí sinh mệnh đặc thù.
Dù cho nhiệt độ nơi này không ôn hòa ấm áp giống như khu vực Đông Cực, và địa hình không có nhiều dạng, nhưng tài nguyên lại rất đa dạng phong phú.
"Ở đây không có sinh mệnh Hồn thú! Khu vực Nam Hàn bên này giống như là một mảnh mộ địa hoàn toàn tĩnh mịch!"
Nhìn từ đằng xa thì khu vực Nam Hàn có băng sơn liên mien không dứt này cũng có một loại cảm giác xa hoa lộng lẫy, nhưng hơi đến gần thì sẽ có thể cảm giác ra được thiên địa nơi này hoàn toàn tĩnh mịch.
Ngay cả hồn thực cũng đều không thể tô điểm cho nó.
Nơi này kém xa so với khu vực Đông Cực vì không có địa hình đa dạng và hồn thực đủ mọi màu sắc.
"Ô a..."
Huỳnh Mộng Linh núp ở sau lung Vương Triệt và nhô ra một cái đầu. Nó rùng mình một cái và cuộn người lại chỉ để lộ ra con mắt.
Nếu trường kỳ ở lại đây thì sẽ có một loại cảm giác dị thường lạnh tâm.
"Về sau mà có Hồn thú thì nơi này chắc hẳn sẽ khá hơn nhiều."
"Chỗ này có hoàn cảnh giống nhau đến mấy phần so với Cực Bắc Băng Nguyên bên kia. Chỉ là không có Hồn thú mà thôi."
Vương Triệt lấy ra trứng ướp lạnh và đặt nó ở trên bàn tay.
Lúc này trứng ướp lạnh dao động sinh mệnh mười phần nhanh chóng, thậm chí nó đã muốn nhảy ra ngoài từ trong tay Vương Triệt, hình như nó rất ưa thích nơi này.
Vương Triệt hỏi: "Trước đó mi đã mang nó đến nơi này chưa?"
Huỳnh Mộng Linh mở to mắt nhìn Vương Triệt và nhẹ gật đầu.
Đã tới qua!
Khu vực Nam Hàn tại thời điểm chưa từng khai thác thì cũng không có bao nhiêu băng sơn và cũng không có băng thổ, mà chỉ là một mảnh thế giới sông băng phá toái.
Sau khi được trùng kiến thì nơi này mới xuất hiện băng thổ và băng sơn. Băng thổ vẫn là do Ma Cổ Mông ở chỗ này sử dụng Tức Thổ chi lực để ngưng tụ ra.
Về sau Thần Quang Kình dẫn vào giang hà thì đã sử dụng Nguyên Thủy chi lực kết hợp với hàn bang để ngưng tụ thành từng tòa băng sơn, cuối cùng nơi này đã trở thành sông đầu nguồn của ngũ đại vực.
Vương Triệt nói: "Vậy thì nó sẽ nở ở chỗ này rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận