Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 678: Cực Hạn Bản Thân

Vô Phong Thiên Vương nói rất lưu loát.
"Khi Tu luyện Võ Hồn thì chúng ta có thể tăng lên chính mình. Nhưng ngoại trừ tu luyện Võ Hồn ra thì Khế Hồn Sư chúng ta sẽ tăng lên thực lực của mình như thế nào? Thân thể của chúng ta sẽ có thể mạnh mẽ đến mức nào?
“Võ Hồn là một loại lực lượng cường đại, nhưng rất nhiều lúc nếu chúng ta không đủ cường đại thì cho dù Võ Hồn có lợi hại hơn nữa cũng không thể phát huy ra được thực lực của nó.”
"Cái gọi là thực lực cường đại của chính tôi thì ngoại trừ thân thể ra còn có cả tinh thần ý chí cường đại."
"Các bạn đều đã học qua Đạo Hồn Thuật chuyên tu luyện tinh thần lực và Đạo Hồn Thuật chuyên tu luyện hồn lực. Như vậy trong cuộc sống hàng ngày chúng ta nên tu luyện bản thân như thế nào?”
"Tôi là một người tu luyện kiếm đạo, trước khi tôi chưa thức tỉnh Võ Hồn thì tôi đã bắt đầu tu luyện kiếm thuật. Và ban đầu tôi chỉ làm mấy việc vặt trong một đạo quán.”
"Về đạo quán kia đến hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ, nó gọi là đạo quán Tâm Kiếm, lấy việc huấn luyện thức tỉnh Võ Hồn loại kiếm làm chủ. Đồng thời đạo quán đó cũng chỉ thu nhận Khế Hồn Sư có Võ Hồn loại kiếm. Khi tôi mười hai tuổi cũng đã biết và cha mẹ tôi lại không có Võ Hồn loại kiếm nào.”
"Nhưng vì tôi thích kiếm nên sau đó ở thời trung học tôi đã gia nhập vào đạo quán để trở thành một nhân viên phục vụ chuyên quét dọn vệ sinh bên trong."
"Mỗi ngày tôi đều nhìn các Khế Hồn Sư dùng Võ Hồn của mình để tu luyện kiếm thuật."
"Khi đó tôi không biết tôi sẽ thức tỉnh ra Võ Hồn loại gì? Nhưng tôi luôn nghĩ, dù tôi không có Võ Hồn loại kiếm thì tôi cũng sẽ tu luyện kiếm thuật.”
"Vì thế tôi đã tự chế ra một thanh kiếm gỗ và bắt đầu ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác để tu luyện kiếm thuật. Mỗi ngày sau khi tan học thì chính là thời điểm tôi tu luyện kiếm thuật, mỗi ngày cứ cố định vung kiếm năm trăm lần.”
"Lúc đầu mỗi ngày tôi chỉ vung kiếm được một trăm lần mà đã rất khó khăn. Tôi mất đến nửa năm mới có thể miễn cưỡng làm được trình độ mỗi ngày vung kiếm năm trăm lần.”
"Những Khế Hồn Sư của đạo quán thấy tôi si mê kiếm đạo như thế, nên ngay từ đầu còn rất tốt bụng khuyên bảo và nói với tôi rằng nếu như tôi không có Võ Hồn loại kiếm hoặc không có thức tỉnh được Võ Hồn loại kiếm, vậy dù có tu luyện kiếm thuật như vậy cũng không có tác dụng gì."
"Nhiều lắm là chỉ có thể làm giúp cho tôi lợi hại hơn bình thường một chút mà thôi. Sau đó bọn họ dứt khoát không để ý tới tôi nữa.”
Vô Phong Thiên Vương nói đến đây thì bỗng cười nói: "Từ đó tôi bắt đầu cho rằng bọn họ đã nói đúng, nhưng tôi vẫn kiên trì như trước vì thật sự không có biện pháp, do tôi là một người rất ưa thích luyện kiếm.”
"Cho đến học kỳ cuối của năm lớp 12, tôi cảm thấy kiếm thuật của tôi đã được đề thăng lên rất cao. Bởi vì tôi phát hiện tôi đã có thể thấy rõ tình huống khi các Khế Hồn Sư luyện tập kiếm thuật ở Đạo Quán. Từng chiêu từng thức của bọn họ tôi đều có thể thấy rất rõ ràng.”
"Thậm chí khi đó tôi còn sinh ra một trong ba ảo tưởng lớn nhất của cuộc đời tôi chính là tôi khi đó sẽ có thể đánh bại họ."
Nhiều học sinh nghe đến đó thì liền mỉm cười.
Vương Triệt yên tĩnh lắng nghe.
Vô Phong Thiên Vương nói về chuyện của ông ta thì đây khẳng định là thật.
Bài diễn thuyết về những câu chuyện có thật của riêng mình sẽ có thể dễ dàng tạo ra sự đồng cảm hơn.
Vô Phong Thiên Vương: "Các bạn có thể sẽ cảm thấy buồn cười vì lúc ấy tôi cũng cảm thấy rất buồn cười."
Đúng lúc này, Vô Phong Thiên Vương hơi sờ sờ vào cổ tay và sau đó từ trong Đạo Hồn Khí không gian của mình lấy ra một thanh trường kiếm bằng gỗ.
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng vung về phía trước, nhưng bản thân ông ta không sinh ra bất kỳ hồn lực rung động nào.
Giữa không trung tựa như ngưng tụ ra một cỗ kiếm thế kỳ lạ.
Không gian hơi có chút ngưng lại.
Nhưng mà sau một giây, tại sàn đấu phía trước đã xuất hiện một vết kiếm dài hơn mười mét.
Đông đảo học sinh nhìn mà sửng sốt, sau đó đều mang vẻ mặt khiếp sợ sau khi nhìn thấy vết kiếm trên mặt đất.
Không có vận dụng Võ Hồn và cũng không có vận dụng bất kỳ hồn lực nào.
Chỉ dựa vào một kiếm nhẹ nhàng như vậy mà đã có thể tại ra vết kiếm khủng bố như vậy!
Điều này...
Sau khi vung kiếm xong Vô Phong Thiên Vương thu hồi kiếm gỗ và nói:
"Nhưng về sau tôi quả thật đã dùng kiếm thuật để đánh bại một vị Khế Hồn Sư."
"Tôi tu luyện kiếm thuật ba năm và không có một ngày dừng lại. Trong ba năm đó, Hồn Sủng dưới trăm năm tu vi hồn lực và Khế Hồn Sư dưới cấp 10 đều đánh không lại tôi. Năm đó tôi đã sử dụng thanh kiếm gỗ này. Sau khi khai giảng học kì II của lớp 12 thì tôi đã một đường giành lấy đươc quán quân của Khải Minh Cup. Nhưng tôi không hề dùng đến hồn sủng."
Nói đến đây, Vô Phong Thiên Vương chuyển đề tài: "Cho nên, tôi muốn nói cho các bạn biết rằng, muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ thì ngoại trừ tu luyện Võ Hồn ra, bản thân chúng ta cũng là một tòa bảo tàng. Võ Hồn có thể làm cho sức chiến đấu của nhân loại chúng ta đạt tới cực hạn, nhưng bản thân chúng ta cũng có sự cực hạn thuộc về chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận