Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 133: Một Vấn Đề Nan Giải

Vào thời kỳ ấy, không gian phá toái và hồn lực bạo động, đã khiến cho nơi này dễ dàng hình thành từng cái lỗ đen, bởi vậy nơi này tiếp tục bị dị giới xâm lấn.
Muốn chữa trị tốt những khu vực hỗn loạn như thế, lấy thực lực của nhân loại lúc đó là còn thiếu rất nhiều.
May mắn là Hồn thú và nhân loại đã liên hợp lại.
Cho nên hai bên đã thương lượng với nhau, để cho không ít Hồn thú cường đại có được năng lực đặc thù, bắt đầu đi vào bên trong những khu vực hồn thổ, nhằm chữa trị các nơi có không gian phá toái của những hồn thổ đó.
Đây giống như là việc vá lại thế giới vậy.
Theo thời gian dần trôi, không gian phá toái của những hồn thổ dần dần được chữa trị, cũng bởi vậy nên mới tạo thành những vùng đất có hình dạng đặc biệt, ví dụ như khu rừng Phù Không này.
Còn những Hồn thú đã tiêu hao năng lượng sinh mệnh, liền lâm vào trạng thái ngủ say, và chúng cũng chỉ có thể ngủ say ngay bên trong hồn thổ.
Đồng thời, chúng cũng có thể nhanh chóng trấn áp những hồn thổ này, để phòng ngừa nổi lên chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà, thời gian đã quá xa xưa,
sau khi thế giới hiện đại đã phát triển ổn định, những con Hồn thú cổ lão đang ngủ say bên trong hồn thổ kia đã dần dần rơi vào quên lãng.
Cuối cùng thế hệ nhân loại sau này chỉ biết chúng đã tồn tại vài ngàn năm trước mà thôi.
Mặc dù nhân loại đều có ghi chép lại, nhưng bọn họ cũng không muốn quấy rầy những con Hồn thú đang ngủ say này, bởi vì để tránh cho hồn thổ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ có một số ít nhân loại đặc thù, mới có thể biết được những tin tức này.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.
Mặc dù không gian của hồn thổ đã được chữa trị tốt.
Nhưng hồn lực bạo động cũng sẽ khiến cho đám Hồn thú dần dần mất đi sự khống chế.
Hồn thú càng lợi hại thì tất nhiên ảnh hưởng sẽ càng nhỏ.
Tuy nhiên, nếu trầm ngâm ở hồn thổ trong thời gian quá lâu, thì coi như là loại Hồn thú đạt tới mười vạn năm tu vi hồn lực, nhưng chúng cũng sẽ dần bị ảnh hưởng.
Và một khi loại Hồn thú quá cường đại này bị ảnh hưởng, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vì chúng đã chữa trị cho hồn thổ trong thời gian quá lâu, nên đã nhận lấy sự ảnh hưởng từ hồn thổ, linh hồn của chúng đã bị ăn mòn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Nếu chúng đi ra ngoài, chúng sẽ có khả năng phá hoại thế giới này.
Nếu chúng thức tỉnh mà không có ý thức thì lại càng nguy hiểm hơn nữa.
Bởi loại Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực cũng không phải là trò đùa.
Cho nên sau này, bảy đại chiến khu của Liên Bang Võ Hồn đã phong tỏa tin tức, nhằm phòng ngừa những kẻ ác tâm lợi dụng việc này để phá hư hồn thổ và thức tỉnh những con Hồn thú cường đại kia.
Lý phó quan trấn thủ vùng biên giới nơi đây, là người duy nhất biết về chuyện này.
Hiện tại, sau khi nghe được ông lão mù lòa giảng giải, Lý phó quan liền cảm thấy choáng váng cả người.
Vì ông ta thật sự không nghĩ đến điểm này.
Lý phó quan nhỏ giọng nói: "Nhưng để làm thức tỉnh một con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực, thì đây cũng không phải là một chuyện đơn giản!"
Ông ta biết rõ những năm qua, nhân loại luôn luôn âm thầm phái ra cường giả cấp bậc Thiên Vương, để nếm thử lấy tinh thần lực câu thông với những Hồn thú đã ngủ say mấy ngàn năm bên trong hồn thổ kia.
Nhưng số người đạt được sự hồi đáp cũng không có mấy.
Trên cơ bản, nhân loại đã có thể xác định những Hồn thú này đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Chỉ là chúng đã ngủ say trong thời gian dài nên rất khó để thức tỉnh.
Thế là nhân loại liền gặp phải nan đề cực lớn.
Bởi vì trước mắt, nhân loại đã biết rõ sẽ không có bất kỳ cách nào, để có thể cứu được linh hồn đã bị ăn mòn của những con Hồn thú cường đại này.
Vậy nếu nhân loại muốn phong tỏa hồn thổ, thì cũng chỉ có thể phong tỏa toàn bộ, như thế số lượng lớn tài nguyên trong hồn thổ cũng sẽ bị phong tỏa theo, từ đó liền ảnh hưởng cực lớn đối với nhân loại.
Dưới loại tình huống này, nhân loại có thể trực tiếp xuất động ra lực lượng mũi nhọn để tiêu diệt những con Hồn thú này, nhằm bảo đảm an toàn cho hồn thổ.
Nhưng năm xưa, những con Hồn thú này cũng đã kính dâng thân mình cho thế giới, chúng đã chấp nhận hi sinh chính mình để chữa trị cho những mảnh hồn thổ để cứu nhân loại và thế giới này.
Vậy làm sao nhân loại có thể vong ân bội nghĩa, chỉ vì mạng sống của mình mà ra tay tiêu diệt bọn chúng được?
Nhân loại không thể đánh mất đi đạo đức dù phải đánh cược cả tính mạng của mình.
Và cũng vì không tiêu diệt bọn chúng nên bọn chúng đã trở thành những quả bom hẹn giờ.
Nếu như một ngày nào đó bọn chúng đột nhiên thức tỉnh, như vậy nhất định sẽ là một trận tai hoạ.
Trong bảy đại chiến khu của Liên Bang Võ Hồn, có một số chiến khu ủng hộ và cũng có một số chiến khu phản đối việc tiêu diệt những Hồn thù này.
Bởi vậy, trên cơ bản là không có cách thống nhất quan điểm.
Cuối cùng bọn họ đành phải gác lại cho tới bây giờ.
Và cũng chỉ có thể cật lực phong tỏa tin tức, tận lực đừng đi quấy nhiễu mà thôi.
Chỉ cần không quấy nhiễu, thì trên cơ bản những con Hồn thú này sẽ không thức tỉnh. Tăng thêm tuổi thọ của chúng cũng không nhiều, vậy nhân loại chỉ cần chờ đến khi tuổi thọ của chúng hết sạch là tự nhiên chúng sẽ chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận