Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 289: Siêu Cấp Diễn Kỹ

Lục Mao Trùng lắc lắc thân mình, giận dữ dùng cái đuôi nện xuống mặt đất một cái, dáng vẻ giống như rất không cam tâm.
Sau đó nó đi xuống đài.
Chị gái thuyết minh vội vàng nói: "Thật đáng tiếc mà, trận chiến này cũng nói cho mọi người biết, Khải Huyền Cúp chỉ là đối chiến tổng hợp cấp thấp mà thôi, hồn sủng không thể công kích Khế Hồn Sư nha. Vì chuyện đó vô cùng nguy hiểm!"
Cô ấy cảm giác mình đã hiểu ra điều gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân mình cũng không hiểu cái gì...
Học sinh vừa thức tỉnh Võ Hồn nên thực lực vẫn chưa tăng lên.
Chiêu thức của hồn sủng mạnh như vậy, nếu như bị trúng chiêu, nhẹ thì trọng thương còn nặng thì tử vong.
Đây chính là hạn chế và quy tắc của trận tranh tài.
Vương Triệt gật đầu, sau đó giao lưu bằng mắt với Lục Mao Trùng một chút.
Không tệ, chào cảm ơn một cách hoàn mỹ đi!
Lục Mao Trùng hỏi: "Ti ngô ti ngô?"
Nó đang hỏi con Khiếp Ti Tiểu Tích kia thật sự đã tiến hóa sao?
Vương Triệt nói: "Thật ra cũng không tính là đã hoàn toàn tiến hóa, nó chỉ mới mọc cánh mà thôi. Con này và Phi Thiên Cuồng Tích mà chúng ta nhìn thấy ngày đó có khác biệt rất lớn, nếu muốn tiến hóa thật sự thì hẳn là còn cần một chút vật liệu. Từ hồn sủng phổ thông trực tiếp đạt tới hồn sủng tuyệt phẩm, cấp độ sinh mệnh trong đó có khoảng cách quá lớn, chỉ có ràng buộc sinh mệnh không thôi thì còn chưa đủ."
"Có điều, chuyện mọc ra cánh này hẳn là mang ý nghĩa rằng khoảng cách của nó tới Phi Thiên Cuồng Tích đã không xa, từ mặt đất đến bầu trời là việc thay đổi bản chất."
"Cái lực lượng ràng buộc sinh mệnh này thật đúng là đặc thù, khó trách vì sao phương thức tiến hóa của Khiếp Ti Tiểu Tích vô cùng mơ hồ. Tình cảm rất phức tạp, dùng lực lượng khoa học để nghiên cứu việc ràng buộc tình cảm thì thật sự rất khó để có thể nghiên cứu ra quy luật cố định và phương thức tiến hóa."
Hôm nay Vương Triệt cũng đã thử một lần.
Bởi vì lúc trước tại khoảnh khắc nguy hiểm thì Lục Mao Trùng đã bộc phát tiềm lực, trực tiếp học được Hồn kỹ truyền thừa làm trong lòng Vương Triệt có cảm xúc.
Hôm nay nhìn thấy Triệu Y Hiệp và Khiếp Ti Tiểu Tích của cậu ta, anh cảm thấy có lẽ mình cũng có thể thử một lần.
Đương nhiên còn phải chú ý đến tình cảm biến hóa bên trong đó.
Từ hèn nhát, đến tự tin, hưng phấn, mệt mỏi, nguy hiểm, cảm xúc chập trùng lên xuống, dao động cực lớn.
Chiêu phun tơ cuối cùng kia chỉ là một cọng rơm cuối cùng mà thôi.
Vương Triệt tán dương Lục Mao Trùng một chút: "Hôm nay mi làm rất tốt."
Linh trí của đứa nhóc này càng ngày càng cao.
Lục Mao Trùng: "o (′^`) o"
Vẻ mặt nó kiêu ngạo: Đó là đương nhiên rồi!
Vương Triệt khích lệ nói: "Tiếp tục cố gắng, thua một trận nữa."
Lục Mao Trùng: "..."
Tại sao câu khích lệ này nghe có chút là lạ.
Rời khỏi khu đối chiến, Vương Triệt đi tới trung tâm khôi phục hồn sủng.
Dù sao cũng phải tới tượng trưng.
Dù cho Lục Mao Trùng không có tiêu hao gì.
"Lại là cậu à! Trận tranh tài hôm nay như thế nào rồi?"
Chị y tá đã rất quen thuộc với Vương Triệt.
Dù sao một học sinh đẹp trai như vậy, và hết lần này tới lần khác cứ mang Lục Mao Trùng đến đây, cũng chỉ có một người như vậy.
Vương Triệt nói: "Thật đáng tiếc lại để thua."
Vẻ mặt chị y tá mang theo vẻ tiếc hận, nhưng mà trong lòng lại mừng thầm, và giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng: "Ai, đáng tiếc thật! Đến đây nào, để chị giúp Lục Mao Trùng của em khôi phục một chút. Nếu hôm nay thắng thì mấy ngày sau em cũng không cần thi đấu nữa rồi."
Vương Triệt nói.: "Đúng vậy, tiếc quá đi!"
Chị y tá nghĩ thầm: Quá tốt rồi! Nếu hôm nay cậu ấy thua hai trận, vậy mấy ngày sau nhất định phải đánh đủ trận! Như vậy chẳng phải mỗi ngày mình đều có thể gặp cậu ấy rồi sao?
Rất nhanh sau đó, chị y tá dẫn Lục Mao Trùng ra ngoài với vẻ mặt không hiểu, nói: "Nhưng mà tại sao lại thua nhỉ? Hai ngày trước đó Lục Mao Trùng còn có một chút ngoại thương... Nhưng sao hôm nay nó lại không có chút thương tổn nào vậy?"
Vương Triệt nhìn chị y tá một chút rồi nói: "Nó bị thương!"
Chị gái y tá nhìn thấy ánh mắt của Vương Triệt thì chợt hiểu ra: "Không có mà... À đúng đúng đúng, Lục Mao Trùng đã bị thương rất nghiêm trọng!"
Vương Triệt cười cười, mang theo Lục Mao Trùng rời khỏi trung tâm khôi phục hồn sủng.
"Bạn học Vương!"
Nhưng anh còn chưa đi ra khỏi trung tâm khôi phục hồn sủng thì bỗng có một bóng người vọt tới trước mặt Vương Triệt.
Chính là đối thủ của trận tranh tài vừa rồi, Triệu Y Hiệp.
Lúc này, bên cạnh cậu ta chính là Phi Thiên Cuồng Tích. Bởi vì hình thể của nó đã cao lớn hơn không ít nên làn da của nó cũng đã thay đổi, còn mọc ra một đôi cánh cực kỳ ngầu làm cho đám học sinh xung quanh liên tiếp ghé mắt nhìn.
Hồn sủng tuyệt phẩm, dù ở tại Khải Huyền Cúp thì cũng cực kỳ hiếm thấy!
Vương Triệt cười hỏi: "Ồ, bạn học này có chuyện gì sao?"
Triệu Y Hiệp lấy hết dũng khí hỏi: "Anh… tại sao vừa rồi anh lại để cho Lục Mao Trùng làm như vậy?"
Vương Triệt nói: "Nó là một con Lục Mao Trùng đã trưởng thành, trong lúc chiến đấu tự có suy nghĩ của mình, tôi không có ra lệnh cho nó, đó chính là ý nghĩ của nó."
Triệu Y Hiệp sững sờ, không nghĩ tới mình sẽ nhận được câu trả lời này.
Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng hỏi: "Đúng không?"
Lục Mao Trùng gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
Nể mặt anh khen tôi nên tôi sẽ gánh cái nồi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận