Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 68: Cô Gái Ngày Hôm Qua

Sau khi nhìn thấy đối thủ, Vương Triệt trầm tư mấy giây.
Vương Triệt thầm nghĩ: 'Đối nghịch thuộc tính như vậy, xem ra ta sẽ tất thắng. '
Theo đạo lý mà nói, điều anh không sợ nhất chính là bị khắc chế.
Bởi vì càng là khuyết điểm, thì Vương Triệt càng muốn nhắm vào đó để huấn luyện.
Cùng lúc đó.
Tại một bên khác.
Lâm Hi đứng tại lầu ba của sân vận động, nhìn về phía màn hình điện tử, khiển trách nói: "Là em làm đúng không? Lâm Tịch, ai bảo em dùng loại thủ đoạn này để can thiệp vào trận tranh tài như vậy?"
Cô gái được gọi là Lâm Tịch kia bất mãn nói: "Thủ đoạn gì chứ? Phương thức đối chiến này là dùng trí não nhân tạo để sắp xếp mà. Ngày đầu tiên thì em còn có thể can thiệp, nhưng trận tranh tài hôm nay thì em căn bản không can thiệp vào được. Vậy làm sao có thể là em can thiệp vào cơ chứ?"
Lâm Hi chất vấn: "Ồ? Vậy trận đầu anh ta gặp Bạo Quả Thực là do em sắp xếp phải không?"
Lâm Tịch lập tức phản bác: "Tại sao chị lại nói thế? Hôm qua em đã hạ chiến thư với anh ta, mặc dù em đã bị anh ta đùa nghịch một trận, nhưng em làm sao có thể là loại người đó được? Huống hồ, lấy thực lực của em mà còn cần dùng loại thủ đoạn này để suy yếu thực lực của anh ta sao? Vả lại, đối thủ dùng Bạo Quả Thực kia rõ ràng đang không muốn để cho anh ta không tham gia trận đấu này. Còn em lại muốn đường đường chính chính đánh bại anh ta ngay trên sàn thi đấu! Hoàn toàn không giống nhau mà!"
Lâm Hi lắc đầu, nói: "Àiii... Em dùng hồn sủng hệ Thiên Không, để đấu với hồn sủng hệ Côn Trùng của anh ta, vậy mà em còn không cảm thấy ngại khi nói mình đường đường chính chính à?"
Lâm Tịch giải thích: "Hồn sủng là chuyện của hồn sủng, việc nào chiếu theo việc nấy. Dù sao em cũng mặc kệ, anh ta đã khiến chị kinh ngạc, nên hôm nay em gái của chị sẽ khiến cho anh ta kinh ngạc!"
Lâm Hi không muốn nói thêm gì nữa nên đành thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, trận tranh tài đã chính thức tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
26 vị tuyển thủ ở đây đều là một hạt giống của 26 khu, tất cả đều đã trải qua hàng loạt sự chuẩn bị, và đang cất bước tiến vào khu vực chờ đợi của riêng mình.
Sân thi đấu hiện tại đã thay đổi, không còn ở khu vực lúc đầu nữa.
Mà nó nằm tại lầu ba của sân vận động.
Đồng thời, vòng tranh tài này cũng không phải tiến hành cùng lúc các trận đấu, mà là từng trận đấu một.
Lúc này đang là buổi chiều, nên thời gian rất dư dả.
Cho nên cũng không cần đồng thời tiến hành các trận tranh tài.
Đây cũng là thời cơ để các đối thủ thi đấu sau quan sát.
Vương Triệt đi vào khu vực chờ đợi tại lầu ba, anh ngồi tại một nơi hẻo lánh, yên tĩnh để quan sát.
Năm trận sau mới tới lượt anh đối chiến cùng với cô gái khu B, số 23 kia.
Sau khi quan sát các trận tranh tài một hồi, Vương Triệt cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Mặc dù người có thể trở thành khu bá là rất không đơn giản.
Nhưng Khải Minh cúp lần này, cuối cùng cũng chỉ có cấp độ đối chiến hồn sủng nhập môn mà thôi.
Đối với những học sinh khác mà nói, khi được quan sát những khu bá này chiến đấu, thì bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng kích thích và hưng phấn.
Nhưng Vương Triệt thì không có bao nhiêu cảm giác.
Cho nên, anh đưa ánh mắt đặt vào những người khán giả trên khán đài.
"Ồ? Tại sao cha mẹ mình cũng tới?"
Vương Triệt giống như tìm tới hai đóa hoa tuyệt đẹp trong muôn hoa.
Anh vừa nhìn liền thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Lúc này, cha mẹ anh còn đang cầm hai cây gậy cổ vũ, dựng lên cuống họng, hướng về phía trận tranh tài bên dưới mà kêu la hết sức.
Chỉ là cha mẹ anh mang theo khẩu trang và kính râm, nên anh không có cách nào thông qua khẩu hình của bọn họ, để nhìn xem bọn họ đang nói cái gì.
Đồng thời, Vương Triệt còn nhìn thấy không ít thân ảnh quen thuộc.
Ngoại trừ bạn cùng lớp ra bên ngoài.
Ở tại vị trí dễ dàng ngắm cảnh trên khán đài, người đang ngồi là vị Giáo sư Ngạn kia, là người mà Vương Triệt từng gặp tại căn cứ nghiên cứu Hồn thú.
Bên cạnh ông ấy còn đi theo một ông lão và Lâm Hi, cả ba đang trao đổi gì đó.
Rất nhanh sau đó, khi các trận tranh tài trước Vương Triệt đã kết thúc, liền đến lượt của anh.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi tới hành lang của đấu trường, sau khi trải qua kiểm nghiệm của chương trình, Vương Triệt đi lên đài thi đấu.
Sân đấu của lầu ba lớn hơn nhiều so với sân đấu trước.
Bốn phía sân đấu hội tụ thành một vòng kín, đang ngồi lít nha lít nhít người, phần lớn đều là học sinh và cha mẹ của các tuyển thủ.
Không bao lâu sau.
"Créc! ! !"
Nương theo một tiếng chim kêu thật dài.
Một con chim hình thể cực lớn, đang từ sân đấu bên kia bay ra.
Toàn thân con chim này mọc đầy lông vũ màu xanh lam. Khi nó giang cánh ra, cánh của nó giống như hai lưỡi đao bén nhọn thon dài. Cái đuôi của nó hình quạt tròn, nhẹ nhàng lay động khi bay lượn trên trời cao.
Đáng chú ý nhất chính là cái mỏ như cái kéo to của nó.
Đây là hồn sủng Tiêm Thứ Hải Ưng, thuộc hồn sủng ấu sinh hiếm có, hệ Thiên Không, là hồn sủng cực kỳ am hiểu tấn công và tốc độ.
Tại thời kỳ hồn sủng ấu sinh, nhất là lúc nó đạt tới trăm năm tu vi hồn lực, trên cơ bản rất khó có hồn sủng nào có thể công kích trúng nó.
Đối với một số hồn sủng hơi nhỏ yếu trên mặt đất, nó đều có thể nhẹ nhõm chiến thắng một cách miểu sát.
Tiếng kêu của nó mang theo vài phần sát khí, khiến cho hầu hết các hồn sủng hệ Côn Trùng ở đây đều vô thức dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào nó. Còn hồn sủng hệ Côn Trùng nào nhỏ yếu hơn nữa, thì thân thể chúng lập tức run rẩy.
"Sợ hãi chưa?"
Một cô gái mang theo mũ lưỡi trai, da trắng xinh xắn đi tới nói.
Chính là cô gái mà Vương Triệt đã gặp ngày hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận