Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 416: Một Lão Quái Vật!

"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng giống như là một con côn trùng đang muốn phá kén thoát ra, trên thân nó tỏa ra ánh sáng kịch liệt.
Sau đó Lục Mao Trùng hóa thành một tia sáng và biến mất tại chỗ.
Tia sáng này trông giống như là cắt một đường vào trong không gian.
Trong chốc lát nó đã đánh trúng con Không Thần Long nhỏ!
"Ngao! ! !"
Không Thần Long nhỏ phát ra một tiếng gầm rú kịch liệt, thân thể khổng lồ của nó đã bị cỗ lực lượng này trực tiếp đánh bay xa hơn trăm mét!
Không Thần Long liền giật nảy cả mình, nó nhìn về phía Vương Triệt và giọng nói có chút hưng phấn: "Đây không phải tuyệt chiêu của tiểu trùng nhất tộc sao? Chẳng lẽ hiện tại vẫn còn tiểu trùng sinh sống sao?"
Vương Triệt hỏi: "Tiểu trùng? Ý mi là Thiên Mẫu Địa Trùng sao?"
Không Thần Long nói: "Ừm, nhân loại các vị gọi nó như vậy! Tiểu trùng là Hồn thú có thực lực không tệ! Chúng có mấy tuyệt chiêu mà lúc trước đã được tôi chỉ điểm qua. Nhất là chiêu Tử Địa Hậu Sinh này."
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt nói: "Thiên Mẫu Địa Trùng đã tận diệt! Chiêu này là do Lục Mao Trùng ngoài ý muốn học được!"
Không Thần Long thì thào một tiếng, ngữ điệu dần dần trầm xuống: "Đã tận diệt nghĩa là... đã chết hết rồi sao?"
Vương Triệt cũng trầm mặc.
Hồn thú thời cổ đại phần lớn đều đã tận diệt.
Thiên Mẫu Địa Trùng rất không đơn giản, chúng là hồn sủng hệ côn trùng phẩm cấp vương giả, nên Không Thần Long biết đến là chuyện rất bình thường.
Không Thần Long nhìn về phía Lục Mao Trùng, nó lập tức lại cảm thấy thân thiết không ít, nói: "Không nghĩ tới Thanh Thanh Trùng của cậu thế mà còn có được tuyệt học của tiểu trùng. Có thể học được chiêu này thì thiên phú của nó cũng không tệ! Khẳng định cũng đã trải qua chiến đấu sinh tử."
Nói đến đây Không Thần Long lại lắc đầu và nói: "Tôi có thể ban cho nó mấy loại Hồn kỹ lợi hại, nhưng muốn kế thừa lực lượng của tôi thì vẫn chưa được. Lúc ở hình thái đầu tiên nó không có đánh bại tôi, lại nói nó cũng không phải Long tộc nên nó sẽ chịu không được huyết mạch của tôi!"
Vương Triệt nhìn về phía Không Thần Long cỡ nhỏ.
Miễn cưỡng nhận một chiêu Tử Địa Hậu Sinh nên toàn thân Không Thần Long cỡ nhỏ đã xuất hiện không ít thương thế.
Nhất là ở vị trí mới vừa bị đánh trúng, vảy rồng đều nát bấy.
Nhưng thể chất của hồn thú cấp bậc siêu phàm đã thể hiện ra ngoài tại thời khắc này.
Không Thần Long cỡ nhỏ vẫn như cũ không có ngã xuống, chỉ là đã bị tổn thương nặng.
Vương Triệt đều ảm thấy kinh hãi.
Từ trình độ này của Không Thần Long cỡ nhỏ, có thể thấy được thực lực của bản thân Không Thần Long.
Khó trách được chiến khu coi trọng nó như vậy.
Không Thần Long tại thời cổ đại cũng đã trải qua vô số chiến đấu, đều là dạng cường giả tuyệt thế còn sống sót.
Trăm vạn năm tu vi hồn lực thì nó chưa hẳn có được, thế nhưng bản thân nó những năm qua đều ngủ say và không có tu luyện.
Tuy nhiên tu vi hồn lực mấy chục vạn năm thì tuyệt đối là có.
Đúng lúc này Vương Triệt chậm rãi nói: "Chưa hẳn!"
"Hả?"
Không Thần Long nhìn về phía Vương Triệt.
Bàn tay Vương Triệt lóe lên, một tòa cung điện chậm rãi hiện lên.
"Võ Hồn sao?"
Không Thần Long hơi sững sờ, ánh mắt càng thêm kỳ quái.
Nó cảm giác Vương Triệt thật sự không phải là người của thế giới này.
Đây là nhờ trực giác và kinh nghiệm nên nó mới làm ra phán đoán.
Tuy vậy Vương Triệt có được Võ Hồn nên đã nói rõ anh đúng là người của thế giới này.
Về lực lượng Võ Hồn thì Không Thần Long đã quá quen thuộc.
Trước đó Vương Triệt đã phóng ra Võ Hồn hình người thần bí, tán phát ra tuyệt thế uy phong, nhiễu loạn cả linh hồn.
Khiến cho bản năng linh hồn của Không Thần Long sinh ra một tia e ngại, dù nó đang mất đi ý thức nhưng linh hồn nó đã bị xúc động mấy phần.
Từ đó mới dẫn đến uy áp linh lực cũng hỗn loạn.
Nếu không lấy thực lực của Vương Triệt, dù khí tức có mạnh hơn nhưng tinh thần lực của anh lúc này vẫn còn rất yếu, nên căn bản sẽ không có cách tiếp nhận linh hồn uy áp từ Không Thần Long.
Nói một cách khác, nếu không có Võ Hồn hình người kia xuất hiện, lúc ấy Không Thần Long vẫn còn ở trạng thái cuồng hóa mà đã sinh ra một tia e ngại, nhiễu loạn khí tức, linh hồn uy áp bị hỗn loạn.
Vương Triệt lúc đó đại khái sức đã không có.
Về sau nhờ một cái công phu trong chớp mắt kia, Vương Triệt đã cho Không Thần Long nuốt vào những dược vật để hồi phục ý thức.
Ý thức Không Thần Long đã chậm rãi khôi phục nên linh lực uy áp cũng liền chậm rãi giảm bớt.
Cường giả trong lúc bị trúng linh hồn uy áp, một khi khí tức bị nhiễu loạn thì tâm thần cũng sẽ hỗn loạn theo.
Nhưng ở dưới loại trạng thái kia mà Vương Triệt vẫn có thể làm cho linh hồn nó sinh ra e ngại, khí tức bị hỗn loạn. Không Thần Long thật sự không biết Vương Triệt cường đại đến cỡ nào?
Cho nên, dù sau đó nó đã biết rõ nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Từ đó nó hiểu ra rằng, Vương Triệt không phải là một vị thiếu niên tầm thường.
Mà anh giống như là một lão quái vật!
Bây giờ Không Thần Long lại thấy Vương Triệt phóng ra Võ Hồn, nhưng lần này không phải Võ Hồn hình người kia nữa, mà là một tòa cung điện!
Chính nhờ tòa cung điện này mới khiến trong lòng Không Thần Long nổi lên một trận kinh hãi không thôi.
Vì tòa cung điện này không giống với những kiến trúc của nhân loại.
Càng là cường giả và nhất là dạng cường giả thời cổ đại đã sống rất nhiều năm như Không Thần Long.
Kiến thức và kinh nghiệm của nó đều không phải thứ mà nhân loại có thể so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận