Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1092: Từ Lực Kiếm Đói Khát

Sau khi thần lôi đánh xuống, Vân Hải Thanh Long liền phát ra từng tiếng gào thét phấn chấn để phản kháng lại!
Tiếng gào thét của hắn truyền vào trong tai Hùng Bảo, khiến cho nó cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo cũng duỗi ra móng vuốt và gầm thét lên.
Thời Lưu Đại Thánh ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa nhỏ này thật sự là không sợ trời không sợ đất. Trên người nó mang hai loại bá chủ chi lực, cộng thêm huyết mạch cự thú nên tính tình của nó cũng bị ảnh hưởng không ít. Nó cũng rất có điểm giống như một vị bá chủ thời viễn cổ.
Khi nhìn thấy loại cảnh tượng này mà có thể chống lại nỗi sợ hãi trong nội tâm, vậy sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với Hồn thú.
Giúp cho ý chí Hồn thú càng thêm kiên định, và tinh thần lực cũng được tăng lên.
Nếu như có thể vượt qua uy áp của thiên kiếp, vậy trong lúc chiến đấu, kẻ thù mà muốn dựa vào khí thế để áp chế ngươi là chuyện rất khó khăn.
Thậm chí đều sẽ vô hiệu khi đánh với một số Hồn thú trời sinh đã mang uy áp.
Rốt cuộc ngay cả uy áp của thiên kiếp cũng đều có thể kháng trụ, vậy uy áp từ Hồn thú thì tính là cái gì?
Một đạo lại một đạo thần lôi giáng xuống.
Vân Hải Thanh Long bay lượn trong không trung và khí tức của hắn đang dần dần yếu bớt.
Nhưng mà thần lôi lại không có yếu đi bao nhiêu, và cũng không biết trên trời đã giáng xuống bao nhiêu đạo thần lôi rồi.
Chung quanh kết giới cũng đã bắt đầu xuất hiện sự vỡ vụn.
Bởi vì những đạo thần lôi kia mặc dù chỉ bổ vào trên thân Vân Hải Thanh Long, nhưng vẫn có một chút thần lôi tràn lan ra ngoài. Những thần lôi tràn ra ngoài mặc dù đã yếu đi, nhưng uy lực của nó vẫn vô cùng mạnh mẽ. Một khi không thể khống chế được thì chúng sẽ rất dễ dàng phá hủy kết giới.
Đến lúc đó thì khá là phiền toái.
Thời Lưu Đại Thánh khẽ nhíu mày, nói:
"Chỉ có thể nhìn xem Chân Đình có thể kháng trụ lại một chút hay không! Lần này thân lôi tràn lan ra ngoài cũng không nhiều lắm, chỉ có thể mong là như vậy thôi."
"Vì một khi kết giới bị phá, vậy thanh thế to lớn như thế thì rất dễ dàng bị người ta phát hiện ra."
Ở nơi xa, Chân Đình Đại Thánh bỗng nhiên gào thét một tiếng, hắn lập tức biến trở về nguyên hình.
Hắn là một con hổ to lớn hung dữ và có hai chiếc cánh màu tím trên lưng. Hắn dài chừng 300 mét, toàn thân lấp lóe lôi quang và trực tiếp xông ra ngoài.
Chỉ thấy miệng của hắn há to ra, hai cánh tựa như hai cánh quạt khổng lồ đồng thời giang ra, chỉ một ngụm hắn liền hút hết những thần lôi lan tràn ra ngoài.
Màu sắc trên thân hắn bắt đầu có sự biến hoá kịch liệt, khí thế lập tức bạo tăng, nhưng mà thần sắc lại trở nên hết sức yếu ớt, trôngcực kỳ mâu thuẫn.
Bởi vì thần lôi đã bắt đầu phá hư thân thể của hắn, đồng thời cũng lại để cho hắn mạnh lên nhanh chóng, chỉ là hắn không cách nào khống chế mà thôi. Một khi thần lôi tiêu hao hết thì hắn liền sẽ lâm vào trạng thái cực kỳ suy nhược.
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ngoại trừ nhị ca ra thì nó không nghĩ tới vẫn còn có Hồn thú có thể hấp thu thiên kiếp thần lôi!
Thời Lưu Đại Thánh nói: "Đây là Chân Đình Huyền Hổ, một trong số Cổ Hồn thú cường đại nhất của chúng ta. Hắn là cường giả am hiểu về khống chế lôi điện nhất. Đại khái cũng chỉ có hắn mới có thể hấp thu được thiên kiếp thần lôi này. Thân thể hắn không giống như chúng ta, vì chúng ta không cách nào trực tiếp dùng nhục thân để chịu đựng lấy những thần lôi lan tràn ra này, chỉ có hắn là có thể."
Hùng Bảo liền gật đầu, quả nhiên là tiền bối, thật lợi hại!
Thời Lưu Đại Thánh khẽ nhíu mày nói: "Nhưng mà hắn cũng gánh không được bao lâu đâu..."
Xác thực là Chân Đình Đại Thánh không chống đỡ được bao lâu mà rất nhanh sau đó liền rơi xuống.
Lông tóc toàn thân hắn là một mảnh sơ xác, quanh thân hắn còn mơ hồ có từng đạo lôi điện màu đò đang lập loè.
Trạng thái của Chân Đình Đại Thánh lúc này so với vừa rồi có thể nói là cực kém.
m thanh có chút suy yếu của Chân Đình Đại Thánh truyền đến: "Thời Lưu, nghĩ cách đi... Đây là thời điểm then chốt, mà kết giới tuyệt đối không thể bị phá vỡ, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bên ngoài."
Thời Lưu Đại Thánh trầm ngâm mấy giây và đang muốn mở miệng thì đúng lúc này!
Một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên bay ra từ chiếc bức màn ánh áng xanh lam của Thời Lưu Đại Thánh. Nó hướng thẳng về phía những đạo thiên kiếp thần lôi đang tràn lan trong hư không kia!
Thời Lưu Đại Thánh đầu tiên là sững sờ, trong chốc lát cô ta đều không kịp phản ứng.
Cô ta vô ý nhìn về phía bên cạnh và phát hiện Từ Lực Kiếm đã không thấy đâu!
Không thấy! Nó đâu rồi?
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo quát to một tiếng, cũng không phải nó đang gọi Từ Lực Kiếm trở về, mà là đang cổ vũ.
Thời Lưu Đại Thánh: "..."
Giờ phút này, Từ Lực Kiếm phảng phất như đã chờ đợi rất lâu mà vô cùng hưng phấn.
Từ lần trước tại trên thân Ma Cổ Mông, sau khi nó hấp thụ một chút thiên kiếp thần lôi, cho đến hiện tại nó cũng chưa có cơ hội hấp thu lần nữa.
Về Thiên Lôi bình thường thì nó đã không có cảm giác rồi.
Mỗi giờ khắc Từ Lực Kiếm đều muốn bị... sét đánh.
Lần này rất vừa vặn, so với ở chỗ Ma Cổ Mông cũng không kém chút nào!
Từ vừa mới bắt đầu thì thần lôi quá mạnh, cho nên Từ Lực Kiếm cảm giác mình khả năng có chút chịu không nổi, vì vậy nó đã nghe lời Hùng Bảo mà chờ một chút.
Sau đó nó đã chờ không được nữa!
Từ Lực Kiếm giống như một vệt ánh sáng mà bay ra ngoài, Lôi Đình Kiếm Dực và Tử Đình Linh Kiếm liền triển khai trong khoảnh khắc.
Nó vừa bay và chiều dài của nó cũng vừa không ngừng tăng vọt!
Sau khi toàn lực triển khai ra hai bộ phận đã cải tiến, linh phù tại nội bộ cũng được nó đồng thời kích hoạt!
Từ Lực Kiếm không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp vọt tới một đạo thiên kiếp thần lôi đang lan tràn ra, trông giống như là hổ đói vồ mồi vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận