Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1321: Khó Tin

Cố Nhiễm Sương chậm rãi nói: "Thiếu niên nhân loại sao? Cậu ta gọi là Vương Triệt đúng không?"
Thái Thản Cự Thú liền sững sờ và gật đầu nói: "Không sai! Xem ra các người cũng đã giao thủ qua!"
Bất chợt, Thái Thản Cự Thú tựa như nhận ra cái gì mà lập tức nhìn về phía Vương Triệt và hô lên: "A, hình như cậu ta đã đến rồi kìa!"
Cố Nhiễm Sương quay người nhìn về phía lối vào, con mắt cô ấy có chút dừng lại.
Vương Triệt mỉm cười và đi tới nói: "Hình như tôi đã quấy rầy các vị rồi phải không?"
Thái Thản Cự Thú khoát tay áo, nói: "Không có, không có! Chúng tôi chỉ vừa vặn đánh xong thôi! Cậu nghĩ như thế nào mà lại đến nơi này của tôi vậy? Đúng rồi, tôi vừa rồi đã thi triển ra chiều gì mà Chân Vũ Lôi Kình thì cậu cảm thấy thế nào?"
Vương Triệt liền khen ngời: "Trò giỏi hơn thầy rồi đó!"
Thái Thản Cự Thú mười phần hưởng thụ mà nhe răng trợn mắt cười to.
Đối với loại Cổ Hồn thú cấp bậc như Thái Thản Cự Thú thì dù là võ kỹ mà hắn chưa từng thấy qua, nhưng hắn trời sinh rất có thiên phú chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn tại đó. Cho nên việc tu luyện võ kỹ là chuyện dễ như trở bàn tay đôi với hắn.
Khó trách tại sao trước kia Thái Thản Cự Thú đã nói sẽ bế quan, thì ra là do hắn đang suy nghĩ đến việc sửa chữa Chân Vũ Lôi Kình.
Mà việc sửa chữa Chân Vũ Lôi Kình đối với Thái Thản Cự Thú mà nói cũng không có gì khó, rốt cuộc hắn đã sống nhiều năm như vậy mà.
Cố Nhiễm Sương gật đầu đối với Thái Thản Cự Thú nói: "Nếu ông đã có hảo hữu đến thăm hỏi thì tôi xin cáo từ trước."
Thái Thản Cự Thú suy nghĩ, nói: "Đi à! Vậy cô hãy cẩn thận một chút!"
Cố Nhiễm Sương khẽ gật đầu rồi sau đó liền đi về phía lối vào.
Cô ấy và đi qua người Vương Triệt và hơi dừng lại một chút vì tựa như phát hiện cái gì.
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía tui áo của Vương Triệt đang lộ ra một con tiểu Huỳnh Mộng Linh.
Cố Nhiễm Sương chỉ dừng lại nhìn một chút rồi tiếp tục đi về phía lối vào và rời đi tầng thứ năm.
Thái Thản Cự Thú đặt mông ngồi xuống, nói: "Nói đi! Lần này cậu tới tìm tôi là có chuyện gì? Cậu cũng đừng là tìm tôi đế luận bàn nhé! Tôi đoán con Tiểu Mao Trùng kia cũng đã kế thừa một bộ phận lực lượng của Không Thần Long rồi, vậy tôi cũng không muốn lại đè thấp tu vi hồn lực để đánh cùng nó nữa đâu! Khó chơi lắm!"
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt suy nghĩ rồi chỉ về phía Hùng Bảo ở sau lung, nói: "Hôm nay tôi đến đây là do tôi đã có một con hồn sủng khác."
Hùng Bảo có chút ngượng ngùng mà đi ra.
"Hở? ! !"
Thái Thản Cự Thú trợn trừng con mắt. Rồi con mắt hắn giống như tia laser quét hình mà nhìn Hùng Bảo từ trên xuống dưới.
Thái Thản Cự Thú ngưng trọng hỏi:
"Đây là... Tên nhóc này có lai lịch ra sao mà trong cơ thể nó lại ẩn chứa hai loại lực lượng cường đại như thế? Vả lại đó còn là lực lượng của thời đại chúng tôi nữa! Không đơn giản, quá không đơn giản!"
"Bộ dáng này của nó nhìn qua cũng không giống như là hồn sủng thời hiện đại của các cậu, mà cũng không phải là Hồn thú của thời đại chúng tôi."
"Tới đây cho ta nhìn xem mi một chút nào!"
Hùng Bảo liền đi lên và trên đầu ngón tay của Thái Thản Cự Thú bỗng nhiên thoát ra một sợi lôi điện, sau đó nó bò lên trên thân Hùng Bảo.
Sợi lôi điện này giống như là có linh tính mà nó di chuyển khắp nơi trên thân thể Hùng Bảo.
Thật ra Hùng Bảo cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mà sắc mặt của Thái Thản Cự Thú thì lại phát ra vẻ ngưng trọng, và trong lòng hắn còn rất giật mình!
Chỉ với vài phút ngắn ngủi mà khuôn mặt có chút dữ tợn của Thái Thản Cự Thú đã liên tiếp xuất hiện nhiều loại biểu cảm.
Đầu tiên hắn cảm thấy không hiểu, sau đó lại cảm thấy hoang đường, tiếp theo là rất giật mình, rồi cuối cùng là không dám tin.
Sau đó nét mặt ngưng lại tựa như là nhìn thấy quỷ vậy.
Qua một hồi lâu Thái Thản Cự Thú mới dần dần khôi phục tâm tình.
Thái Thản Cự Thú duỗi tay ra làm bảo dừng và nói: "Đừng nói chuyện, hãy để cho tôi yên tĩnh một hồi!"
Vương Triệt: "..."
Thái Thản Cự Thú trầm ngâm nói:
"Nếu như tôi đoán không sai thì tên nhóc này không chỉ có huyết mạch Cự Thú, mà hơn nữa nó còn có được hai loại Cự Thú vĩ lực thời viễn cổ! Tại thời viễn cổ, Cự Thú cũng chỉ mấy loại như vậy. Mà hai loại Cự Thú bên trong người nó lại là dạng đặc thù nhất. Một con là Hùng Phách nhất tộc, và con còn lại chính là Hung Lão Thôn Thiên Thú."
"Hai loại lực lượng trong cơ thể tên nhóc này hẳn là bá chủ chi lực mà chỉ có hai loại Cự Thú kia mới có. Đó là Bá Hoàng Lực và Thần Hoàng Lực tại hình thức ban đầu."
"Không đơn giản, quá không đơn giản!"
"Phải biết tại thời cổ đại trước đây hai con Cự Thú có cùng huyết mạch, nhưng trên thực tế chúng lại là đối thủ sinh tử. Vì hai loại lực lượng của chúng gần như không thể tương dung."
Nói đến đây Thái Thản Cự Thú bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài, nói: "Quả nhiên thời đại đã hay đổi! Tại thời đại kia thì chuyện này là không thể nào xảy ra! Nhưng đặt ở thời hiện đại thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành chuyện bình thường."
Vương Triệt e hèm một cái rồi hỏi: "Văn minh thời viễn cổ các vị hẳn là cũng tương đối sáng chói nhỉ?"
Thái Thản Cự Thú cười nói:
"Tất nhiên! Nhưng thật ra cũng không tính là gì! Tại thời đại đó hai con Cự Thú này không thể dung hợp, nhưng trên thực tế tại thời viễn cổ ban sơ thì cậu có khả năng không biết, đó là hai con Cự Thú này nghe đồn vốn là một thể. Tôi nghe nói về sau bởi vì một ít nguyên nhân mà nó đã tách ra thành hai con Cự Thú khác biệt. Nhưng tôi cũng chỉ nghe nói qua chứ không rõ lắm."
"Chỉ là tại thời hiện đại mà có thể nhìn thấy hai loại bá chủ chi lực này xuất hiện ở trên thân một con hồn sủng làm tôi cảm thấy có chút khó tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận