Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 723: Hồn Sủng Vây Quanh

Người đàn ông trung niên hỏi: "Nghe nói thời gian trước con trai của ông đã bị một sinh viên ở đại học Lâm Hải đánh bại phải không?"
Vô Phong Thiên Vương hỏi lại: "Ông có biết Vương Triệt không?"
Người đàn ông trung niên xoa cằm nói: "Vương Triệt... thì ra là cậu ta! Mấy tháng nay tôi có việc nên không có ở Châu Bắc Giang. Có điều tôi đã nghe nói cậu ta chính là thiên tài từ Châu Tây Nhạc chạy đến châu Bắc Giang chúng ta. Thì ra là thế, khó trách tại sao hôm nay ông sẽ chạy tới đây xem thi đấu ‘song vương tranh bá’."
Vô Phong Thiên Vương nói: "Chủ yếu là tôi còn muốn xem thực lực chân chính của cậu ta. Thi đấu ‘song vương tranh bá’ cũng xem như là trận đối chiến hiếm thấy giữa nhân loại và hồn sủng. Ông đã biến mất hơn nửa năm vậy tình hình bên kia thế nào rồi?"
Vô Phong Thiên Vương đưa ánh nhìn vào phía trung tâm ở nơi xa xa.
Từng đám tuyển thủ đã vào vị trí của mình.
Có đủ loại hồn sủng cũng đã vào vị trí.
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Chỉ có vậy thôi, miễn cưỡng vẫn được."
Vô Phong Thiên Vương nói: "Sang năm tôi cũng đi tới đó."
Người đàn ông trung niên kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
Sau đó người đàn ông trung niên im lặng mấy giây.
Vô Phong Thiên Vương vừa cười vừa nói: "Việc của con trai tôi xem như đã được giải quyết. Đứa nhỏ này giờ đây đã lanh lợi mà chạy tới đại học Đấu Hồn, lúc hắn tốt nghiệp thì hẳn là hắn đã có thể tự mình đi ra con đường của riêng mình. Chủ yếu là đã có Vương Triệt nên tôi cũng không lo lắng đứa nhỏ Dương Tuyền này sẽ đi lệch đường."
Người đàn ông trung niên lại kinh ngạc hỏi: "Ồ? Cái đánh giá này của ông hơi cao đó! Cậu ta cũng biết dùng kiếm sao?"
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Thiên phú của cậu ta còn trên cả Kiếm Hằng. Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng chỉ cần lợi hại hơn nhiều so với Dương Tuyền là được rồi."
Người đàn ông trung niên hơi sững sờ, nói: "Trên cả Kiếm Hằng cơ à?"
Ông ta không khỏi nhìn về phía trước.

Trên đài ở khu vực trung tâm.
Keng ~ !
Nương theo một tiếng thanh minh vang lên.
Vô số hồn sủng bắt đầu chuyển động và phát ra đủ loại tiếng kêu. Chúng khoác len người từng bộ hung phục phảng phất như làn da Hồn thú thời Viễn Cổ. Chúng lập tức đi tìm kiếm Khế Hồn Sư để khiêu khích.
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng nói: "Đi thôi đi thôi! Mi không cần lo lắng cho ta, bây giờ chỉ mới bắt đầu nên không có bao nhiêu hồn sủng dám đến khiêu khích ta đâu."
Lục Mao Trùng gật đầu và rời khỏi Vương Triệt. Đây là lần đầu tiên nó một thân một mình đi chiến đấu nên nó vẫn chưa quen lắm.
Đại khái đi được mấy chục bước thì Lục Mao Trùng bỗng quay đầu nhìn lại, nó phát hiện Vương Triệt đã bị mười mấy con hồn sủng bao vây.
Lục Mao Trùng: "..."
Lục Mao Trùng trong vô thức mà muốn xông về phía Vương Triệt.
Chẳng qua là nó vừa mới đi về được mấy bước thì lại nghĩ đến đây là một cuộc tranh tài, coi như thua thì cũng không có gì nguy hiểm cả.
Nghĩ như thế nên nó lại tiếp tục đi kiếm mục tiêu.
Giai đoạn khiêu khích chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng tình huống của Vương Triệt đã hấp dẫn đại bộ phận người xem chú ý tới.
Điều này lập tức làm cho bọn họ cười to.
"Danh khí quá lớn cũng không phải việc tốt! Người nhìn không vừa mắt thì sẽ trực tiếp bị đám hồn sủng bao vậy. Tuy là cậu ban Vương Triệt này đã rất khiêm tốn rồi đấy."
"Nhìn từ một góc độ khác thì cũng là do Vương Triệt có 'thể chất hút thú' đó mà."
"Nói vậy là các cậu đang xem thường Triệt Ca đúng không?"
"Chết cười tôi, người này đẹp trai vượt xa mọi người nên đã quá hấp dẫn đám hồn sủng chăng?"
...
Nhìn thấy Vương Triệt bị đám hồn sủng vây quanh đã khiến cho rất nhiều người xem bật cười.
Phảng phất như đám hồn sủng đã thương lượng từ sớm rồi vậy.
Vương Triệt nhìn về hơn mười con hồn sủng đang 'Mài đao xoèn xoẹt' mà thật sự cũng không ngờ đến.
Theo lý thuyết mà nói Khế Hồn Sư bình thường sẽ không thể bị hồn sủng cố ý đến khiêu khích.
Cho dù sẽ có một vài người nhận biết Vương Triệt nhưng cũng không nhất định sẽ muốn hồn sủng của mình làm như thế.
Cho nên...
"Chắc chắn nguyên nhân là do nhan sắc của ta rồi."
Vương Triệt chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đây gọi là ‘sắc hoa dẫn điệp’.
Vương Triệt thầm nghĩ: Khá lắm, vừa vặn đang có một con Ngoạn Mệnh Phong và Độc Vương Điệp.
Lúc này bọn chúng đang dùng đuôi chọc chọc không khí để khiêu khích anh.
Vị trọng tài đi tới và nói:
"Bạn học, cậu hãy chọn một con hồn sủng để chiến đấu đi!"
"Nếu từ chối một lần cũng được, nhưng vòng này cậu sẽ không thể tiếp nhận hồn sủng khiêu khích."
Vương Triệt giống như đang tuyển phi mà nhìn thoáng qua hơn mười con hồn sủng đang khiêu khích anh.
Vương Triệt quyết định anh sẽ cấp tốc giải quyết trận chiến đấu này. Anh nhìn quanh và đã thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Thạch Tượng Ma Vương!
Ồ, đây không phải hồn sủng của Trịnh Thiếu Dương sao?
Vương Triệt chỉ Thạch Tượng Ma Vương nói: "Vậy thì nó đi."
Một chỉ này trực tiếp khiến cho vị trọng tài ngây ngẩn cả người.
Rất nhiều người xem cũng đều ngẩn người theo.
Không từ chối thì cũng coi như thôi.
Vậy mà lại trực tiếp chọn lựa một con hồn sủng mạnh nhất?
Trọng tài không khỏi Vương Triệt nói: "Cậu... Cậu xác định tuyển chọn con hồn sủng này chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận