Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 513: Không Nhất Thiết Là Hồn Thực

Ban bốn của Vương Triệt có nhiều hơn một nửa bạn học đều có nuôi trồng thực vật.
Và phần lớn chỉ nhận được một chút lời nhận xét, chỉ có mấy người mới được nhận thưởng.
Trên đài, mấy vị giáo viên vẫn tương đối rộng rãi với các tân sinh viên, chỉ cần có thể nhìn thấy một hai ưu điểm thì bọn họ đều sẽ tặng thưởng.
Phần thưởng cũng rất ổn, đều là một chút hạt giống khá tốt để gieo trồng. Thủy Thanh Linh thì ngoại lệ, cô có được một chút hạt giống dược thảo loại tốt.
Vương Triệt quan sát một lúc rồi cũng dự định lên đài, anh lấy một phần cây Hoa Sữa Bạch Sam từ trong linh điền ra.
Thủy Thanh Linh nói: "Vị giáo viên bên cạnh Thẩm học tỷ cực kỳ nghiêm khắc. Thầy ấy hẳn là một vị giáo sư nên khó tính quá đi. Bạn học Vương, tôi đề nghị cậu đi thử xem, nói không chừng vị giáo sư này đang mong chờ cậu tới đó."
Khổng Thập Cẩm kinh ngạc, nói: "Vãi, không thể nào! Còn có trò này nữa sao?"
Vân Phi Mặc phụ họa nói theo: "Tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Trước mắt còn chưa có sinh viên nào có thể được vị giáo sư kia tặng thưởng. Tám phần mười là đang chờ bạn học Vương tới rồi! Chứ một vị giáo sư chắc canh sẽ không tham gia mấy hạng mục chào đón tân sinh viên đâu! Đã là giáo sư thì chắc canh sẽ khó tính hơn mấy vị giáo viên bình thường khác rồi!"
Vương Triệt cười nói: "Nếu các bạn đã nói như vậy thì để tôi tới thử xem!"
Anh đi lên đài và quan sát vị giáo sư kia ở khoảng cách gần.
Tóc ông ấy có màu đen nhánh, trên cằm là một chùm râu dài, khuôn mặt tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần. Ông ấy đang dò xét bài thu hoạch của các tân sinh viên với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Ông ấy cẩn thận đem mỗi một chi tiết nhỏ quan sát đến rất rõ ràng.
So với các giáo viên khác thì vị giáo sư này đưa ra rất ít lời nhận xét, nhưng lời ít mà ý nhiều.
Chỉ với một hai câu là đã khiến cho các tân sinh viên nghe hiểu được ngay tức thì, tiếp theo là bừng tỉnh đại ngộ.
Trình độ của ông ấy hiển nhiên là cực kì giỏi.
Thẩm Minh Loan ở một bên trợ giúp các tân sinh viên bày bố ra bài thu hoạch của bọn họ thật tốt, rồi cô cũng chỉ ra một vài bộ phận mấu chốt để cho vị cho vị giáo sư này quan sát.
Thẩm Minh Loan nhìn thấy Vương Triệt đi lên thì nụ cười trên mặt càng thêm xinh đẹp, nói: "Bạn học Vương, cậu sẽ trình bày thứ gì đây? Vị này là Giáo sư Vân của chuyên ngành nông nghiệp chúng ta!"
Gáo sư Vân quan sát Vương Triệt, trên mặt ông ấy tỏ ra rất bình tĩnh và nụ cười cũng rất hòa ái.
Nhưng Vương Triệt lại cảm giác có điểm gì đó là lạ.
Bởi vì theo trực giác của anh thì vị giáo sư này có khả năng là đang muốn soi mói anh.
Vương Triệt thầm nghĩ: 'Hình như ta chưa gặp qua vị Giáo sư Vân này! Về trình độ của ta thì vị Thẩm học tỷ kia đã biết đến, vậy suy ra vị giáo sư này hẳn là cũng sẽ biết. Nhưng tại sao trực giác lại cho ta biết ông ấy đang muốn soi mói khuyết điểm của ta nhỉ? Chẳng lẽ ông ấy còn muốn tự mình kiểm tra một chút? '
Trực giác của Vương Triệt cực kỳ chuẩn xác.
Điều này ngay cả Thẩm Minh Loan cũng chưa hẳn có thể cảm giác được.
Giáo sư Vân nhìn thẳng vào Vương Triệt, ông ấy đúng là đang muốn kiểm tra chàng trai trẻ này một chút, và tiện thể chỉ ra những khuyết điểm của cậu ta.
Nếu không thì ông ấy sẽ không đích thân lên đài.
Tuy Giáo sư Vân không phải là một người có bụng dạ hẹp hòi, nhưng thiên tài là cần phải trải qua rèn luyện mới được.
Nông nghiệp thực tiễn chẳng phải là trò đùa, mà nên việc bồi dưỡng cây trồng và bồi dưỡng hồn sủng là không giống nhau.
Vị tân sinh viên này quá chói mắt đồng thời trình độ còn quá cao, thiên phú thì càng mạnh mẽ.
Giáo sư Vân lo lắng một thiên tài thế này về sau sẽ rất khó ngăn được sự kiêu ngạo trong nội tâm.
Trước mắt ông ấy thấy phẩm hạnh của Vương Triệt vẫn rất tốt, dù sao tuổi anh cũng còn trẻ nên về sau sẽ khó tránh khỏi việc gặp phải một chút ngăn trở. Nếu bây giờ dễ dàng không gượng dậy nổi thì sau này khó cùng các thiên tài xoay cổ tay. Giáo sư Vân đã từng gặp qua nhiều thiên tài như thế.
Cho nên ông ấy muốn để Vương Triệt phải trải qua sự rèn luyện mới được.
Giáo sư Vân suy nghĩ rất hay, nhưng chỉ tiếc là...
Vương Triệt nói: "Đây một loại cây, nó tên Hoa Sữa Bạch Sam!"
"Hoa Sữa Bạch Sam !"
Thẩm Minh Loan khẽ gật đầu, đúng là nàng sợ hãi Vương Triệt sẽ lấy ra hồn thực.
Bởi vì hồn thực là loại thực vật rất khó nuôi dưỡng, nếu thật sự trồng thì cô nghĩ Vương Triệt sẽ có thể bị Giáo sư Vân chỉ ra một đống khuyết điểm.
Hoa Sữa Bạch Sam là một thực vật phổ thông, độ khó khi nuôi dưỡng cũng rất thấp, và Lục Mao Trùng rất ưa thích ăn lá của loại cây này.
Thuở ban sơ, lá của cây Hoa Sữa Bạch Sam được dùng làm nguyên vật liệu để chế tác thành món chính chất lượng cao cho hồn sủng.
Cho nên loại thực vật này rất phổ biến, do vấn đề phát sinh khi trồng trọt của chúng rất ít.
Lấy trình độ của Vương Triệt thì chắc hẳn sẽ trồng loại thực vật này cực kì tốt.
Vương Triệt không đem cả cây Hoa Sữa Bạch Sam ra, mà anh chỉ lấy ra một phần nhỏ từ nhánh cây.
Khi anh vừa lấy nó ra từ trong huân chương của tiểu mao trùng, chỉ trong chốc lát đã có một mùi thơm ngát nhè nhẹ lan tràn ra.
"Ồ! Đây là..."
Thẩm Minh Loan còn chưa kịp tiếp nhận thì ánh mắt cô liền có chút thất thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận