Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 442: Tiếp Cận Cửa Ải Thứ Nhất

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu nói: "Ừm! Trong nhóm này có chút ít hạt giống tốt. Phá kỷ lục hẳn là khó, nhưng xuyên qua hai ba ải thì cũng không thành vấn đề."
Quân sĩ cười nói: "Giai đoạn bây giờ có thể xông qua hai ải là đã hết sức ưu tú. Còn phải là hồn sủng hệ Tinh Thần thì mới có thể. Vả lại, muốn bước đầu tiên thích ứng với hoàn cảnh huyễn ảo thì khá khó khăn đối với học sinh."

"Khá lắm, đây chính là linh hồn huyễn cảnh ư? Tại sao tôi cảm giác giống như là một chiến trường nhỉ?"
"Vẻ âm u kiềm nén tốt đó, đây là cửa ải thứ nhất của chúng ta à?"
"Không phải, đây không phải cửa ải thứ nhất, mà đây là hoàn cảnh khảo nghiệm của linh hồn huyễn cảnh."
"Cửa ải thứ nhất đang ở phía trước, tôi nhìn thấy một chút nó tên là: Vong Hồn Kiều."
Bước vào cửa lớn hình xoắn ốc, trong nháy mắt, thân thể Vương Triệt cũng không có cảm giác bị xé rách, đây quả nhiên không phải truyền tống trận.
Chỉ là một loại không gian thông đạo mà thôi.
Lúc mở mắt lần nữa, Vương Triệt nhìn về phía bầu trời.
Bầu trời u ám, nhìn kỹ lại thậm chí còn có thể nhìn thấy những vệt huyết quang bao phủ trong mây đen.
Bốn phía là bình nguyên vô tận, trên bình nguyên rũ xuống các loại thi hài, xương khô và đủ loại vũ khí kiểu dáng kỳ lạ mà tàn tạ.
Hài cốt của hồn thú, thi thể của nhân loại, còn có vài thi thể không biết là gì đang chồng chất thành núi.
Một trận âm phong thổi đến làm cho rất nhiều học sinh rùng mình một cái.
Nhưng Vương Triệt liếc mắt đã nhìn ra đây đều là giả.
Bởi vì những thi hài và xương khô kia đều không có nửa điểm khí tức còn sót lại.
Tựa như là một bộ bối cảnh nhưng chỉ là loại hoàn cảnh này hơi có vẻ đáng sợ.
Chẳng qua nó lộ ra cực kỳ chân thực và các học sinh đã từng thấy qua loại tràng diện này trong TV hoặc trong phim ảnh.
Chân thực đến mức đại bộ phận học sinh đều rất khó phân biệt ra được.
Từ nhỏ đến lớn, những học sinh này đều tuân thủ kỷ luật, phẩm hạnh cũng tốt, nên bình thường chưa từng làm ra loại chuyện sát gà mổ trâu như này.
Lần thứ nhất nhìn thấy loại tràng diện này, coi như biết đây là giả thì cũng rất khó nhẫn nhịn được.
Đừng nói là chân chính sinh tử khảo nghiệm.
Ngay cả đột phá quy tắc chiến đấu của hồn sủng đối chiến thì bọn họ cũng chưa từng gặp qua mấy lần.
Cho dù là trong hồn thổ thì bọn họ cũng chỉ ở tầng dưới nhất, dù gặp nguy hiểm cũng đều cực kỳ phổ thông.
Nếu gặp được hồn thú đánh không lại thì bọn họ trực tiếp chạy là được. Nếu thực sự không được nữa thì thậm chí còn có thể cầu cứu quân đội.
Từng người học sinh và hồn sủng của họ đều hơi chịu không được loại hoàn cảnh này.
Từng người mang sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Về phần hồn sủng thì tình huống càng kém hơn.
"Phần lớn hồn sủng của bọn họ chỉ vừa ra đời hơn nửa năm, nên linh trí cũng không cao. Do vậy năng lực chịu đựng trong lòng bọn chúng vẫn còn kém hơn so với Khế Hồn Sư. Sau khi nhìn thấy một chút thi thể của Hồn thú thì bản năng sẽ sinh ra sự khiếp đảm và cảm thấy sợ hãi trong lòng."
Vương Triệt đại khái đã biết mục đích của sự huấn luyện trong linh hồn huyễn cảnh.
Chính là để những học sinh này hơi cảm thụ một chút hình tượng tương đối tàn khốc.
Nếu đã lựa chọn sẽ trở thành Khế Hồn Sư, vậy trong lòng không đủ mạnh mẽ là không được.
Chỉ là mạnh mẽ trong đối chiến hồn sủng thì vẫn còn vô dụng, nếu về sau gặp được nguy hiểm lớn thật sự mà chưa chiến đã sợ, thì đây chẳng phải là uổng công thực lực một thân rồi sao?
Chiến khu coi trọng Khế Hồn Sư đối chiến và coi trọng cả hồn sủng đối chiến.
Nhưng sẽ càng coi trọng tâm lý và tố chất của những Khế Hồn Sư tương lai hơn.
Sau khi vào đại học thì nhất định cũng sẽ đứng trước sự tranh đấu càng thêm kịch liệt, rất nhiều người là thiên tài ở cấp ba và đã từng rực rỡ hào quang. Nhưng sau khi tiến vào đại học thì bởi vì tâm lý tố chất quá kém nên không thể phát huy quá nhiều.
Vương Triệt khẽ gật đầu nói: "Khó trách vì sao lại muốn an bài huấn luyện tại linh hồn huyễn cảnh ngay lúc sắp vào đại học."
Chí ít cần trải qua huấn luyện thì tố chất tâm lý của học sinh mới có thể được tăng lên hoặc nhiều hoặc ít.
Rất nhiều học sinh đều không nói gì mà bắt đầu thả hồn sủng ra và đứng đợi tại chỗ, thậm chí cũng không muốn đi lên phía trước.
Bởi vì sau khi hồn sủng vừa ra tới thì bọn chúng cũng không bằng lòng đi lên.
Vì bọn chúng đã bị dọa sợ.
Nhất là có vài thi hài của hồn thú vẫn là bậc tiền bối của bọn chúng.
Nên bọn chúng liền bị dọa đến choáng váng.
Sau khi từng học sinh chậm rãi thích ứng thì mới bắt đầu làm công việc tư tưởng cho hồn sủng.
Vương Triệt thả ra Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm rồi nói: "Chuẩn bị lên đường tiến vào cửa ải thứ nhất."
Hoàn cảnh có trình độ này thì trên cơ bản là không có bất kỳ áp lực gì đối với Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm.
Một bên khác.
"Tiểu Ưng, mi có thể đi không?"
Trần Phi đang hỏi Mãnh Lôi Chiến Ưng của anh ta.
Mãnh Lôi Chiến Ưng lắc đầu liên tục lộ vẻ không muốn đi, không muốn đi.
Trần Phi nhìn về phía các học sinh còn lại thì trong lòng hơi trầm xuống.
Huấn luyện tại linh hồn huyễn cảnh khó khăn như thế sao?
Ngay cả lối vào của cửa ải thứ nhất cũng chưa thể tới mà đã bị kẹt lại rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận