Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 240: Tiến Về Thành Vinh Đô

Người phụ nữ lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngài còn muốn mang nó về nghiên cứu một lần nữa sao? Ngài thật sự đến mặt cũng không cần nữa à? Hồn Sủng đã đưa ra bên ngoài, vậy mà còn có đạo lý mang về nghiên cứu nữa ư?”
Giáo sư Đường vội vàng nói: “Chúng ta có thể mời em ấy tới căn cứ của chúng ta để làm khách, rồi thuận tiện nghiên cứu một chút! Và có thể chế định một số phương án bồi dưỡng Hồn Sủng thật khoa học cho em ấy, còn cho em ấy cả tiền thù lao nữa...”
Người phụ nữ bị chọc giận quá mà cười to, nói:
“Được được được! Ngài còn muốn chế định phương án bồi dưỡng Hồn Sủng khoa học cho em ấy nữa cơ à? Nếu tôi là vị học sinh kia, tôi liền phun nước miếng chết các ngài rồi! Chính các ngài đều không thể giải quyết được Hồn Sủng, bây giờ người ta đã huấn luyện xong, thế mà các ngài còn không biết xấu hổ để chế định phương án khoa học cho người ta sao?”
“Vậy sao ngài không chế định cho chính ngài để lấy lại danh dự của mình?”
“Tôi đề nghị ngài trực tiếp phẩu thuật chỉnh mặt đi giáo sư Đường! Ngài cảm thấy cái phương án này thế nào?”
Đông đảo giáo sư đều cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười.
Giáo sư Đường thì đang vô cùng lúng túng khó xử...
Một vị giáo sư thử dò xét, hỏi: “Vậy chúng ta có thể không ngại học hỏi người dưới, để thỉnh giáo một chút biện pháp bồi dưỡng của em học sinh ấy không? Người thành công chính là thầy giáo mà! Chúng ta là giáo sư, nên kiến thức và kinh nghiệm khẳng định sẽ nhiều hơn so với các em học sinh. Nhưng bồi dưỡng Hồn Sủng là một môn học vấn cao thâm, bởi vậy dù là học sinh thì cũng có sự tâm đắc và kiến giải đặc biệt của riêng mình.”
“Hơn nữa, các em học sinh sẽ không bị giới hạn trong hệ thống nhận thức như chúng ta! Giống như ‘thiên mã hành không’, hết thảy đều có khả năng!”
“Việc bồi dưỡng Hồn Sủng không hoàn toàn dựa vào kiến thức kinh nghiệm, mà còn ảnh hưởng bởi các loại điều kiện như sinh mệnh hồn ước giữa Khế Hồn Sư và Hồn Sủng, hay là Võ Hồn, vân vân...”
Người phụ nữ lập tức cười, nói:
“Xem ra giáo sư Đường cần có một chút giác ngộ như giáo sư Bạch. Từng người đều thật sự coi mình là một vị giáo sư nên sẽ cho rằng mình không gì không biết! Nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên nha!”
“Đạo lý này chỉ có trẻ con mới không biết! Khá lắm! Các ngài tựa như đã phản lão hoàn đồng rồi đó!”
Vị giáo sư Đường kia lập tức như một chú gà con mổ thóc mà liên tục gật đầu.
Lúc này, một vị trợ lý mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng đi tới, sau đó nói thầm hai tiếng với người phụ nữ.
“Triệu Hà tìm tôi để làm gì nhỉ? ! !”
Người phụ nữ do dự mấy giây, rồi cô ta hướng về các vị giáo sư phía dưới nói: “Các vị tiếp tục xem đi, nhìn đến khi nào ra manh mối mới thôi!”
Nói xong, người phụ nữ đi qua một bên và kết nối điện thoại di động.
“Là tôi đây! Anh có chuyện gì không?”
“Hả? Một vị nghiên cứu gia về Võ Hồn như anh mà còn quan tâm đến chuyện này sao?”
“Tin tức thật linh thông nha! Ngay cả phương án mà tổng bộ chiến khu thương thảo để ứng đối Không Thần Long mà anh cũng đều biết.”
“Đoán á? Anh thực sự đoán ra sao? Mà kết quả thương thảo... À, đây chính là tin tức tuyệt mật, anh xác định anh muốn biết chứ?”
“Ừm! Vị học sinh kia tên là gì?”
“Vương Triệt á! Anh lặp lại lần nữa xem! Lại là Vương Triệt à?”
Sắc mặt người phụ nữ có chút cổ quái.
Cô ta đi trở về đài cao và hỏi: “Giáo sư Đường, vị học sinh đã thuần phục con Từ Lực Kiếm màu đỏ kia tên gọi là gì?”
Giáo sư Đường: “Em ấy tên là Vương Triệt, là học sinh của thành Thiên Tâm! Tôi nghe lão già Ngạn kia nói rằng, em ấy là một thiên tài bồi dưỡng Hồn Sủng!”
Người phụ nữ cảm thấy có mấy phần đáng chú ý nên không khỏi thầm nói:
“Vị học sinh này là một thiên tài bồi dưỡng Hồn Sủng, và còn là một thiên tài nắm giữ Võ Hồn phẩm chất Thiên Mệnh trở lên... Châu Tây Nhạc năm nay thật sự đã sinh ra thiên tài rồi ư?”
“Nghe ý tứ này của Triệu Hà, em ấy còn liên quan đến quân đội và đám Quỷ Hồn Sư trước đây... Vương Bá Thiên! Khá lắm! Thiếu niên anh hùng nha! Khó trách vì sao Triệu Hà sẽ hỏi tôi về chuyện Không Thần Long... Đây là một bảo bối hiếm thấy đó...”
“Nói như vậy, nguyên nhân gã con lừa bướng bỉnh Lý Ngạn Minh kia từng lập xuống lời thề... Khả năng cao là bởi vì vị học sinh này...”
“Có ý tứ! Rất có ý tứ!”
“Mà Khải Huyền Cúp năm nay đã sắp bắt đầu, tôi ngược lại muốn nhìn xem sẽ có bao nhiêu thiên tài lộ mặt!”
---
Khải Huyền Cúp là nơi để các học sinh giương buồm khởi hành.
Là một sự kiện chính thức được đơn phương cử hành tại Châu Tây Nhạc sau khi các học sinh cấp 3 tốt nghiệp.
Cũng là một sự kiện có sức ảnh hưởng nhất định.
Ngoại trừ Châu Tây Nhạc ra bên ngoài, các đại châu còn lại cũng đều sẽ tổ chức sự kiện tương tự.
Không giống với Khải Minh Cúp chỉ là loại đối chiến Hồn Sủng đơn giản.
Khải Huyền Cúp là một hạng mục đối chiến Hồn Sủng tổng hợp nhập môn.
Lúc này, thầy giáo Trịnh đang giảng giải về Khải Huyền Cúp cho đông đảo các bạn học sinh trên tàu đệm từ trường.
“Đối chiến Hồn Sủng tổng hợp nhập môn, theo ngôn ngữ chính quy để nói, đây chính là sự kiện bán chức nghiệp. Ban thưởng và độ khó của nó hoàn toàn không phải thứ mà Khải Minh Cúp có thể so sánh.”
Vương Triệt cũng đang đi tới thành Vinh Đô của châu Tây Nhạc bằng tàu đệm từ trường.
Trên toa xe còn có các học sinh tốt nghiệp cấp ba của thành Thiên Tâm, tất cả đều thống nhất cùng nhau đi tới thành Vinh Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận