Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1005: Một Quyền Chấn Nhiếp

Ánh sáng dần dần biến mất, Hùng Bảo đang nằm ngửa trên mặt đất mà thở hổn hển.
"Ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng nhìn Hùng Bảo rồi kêu lên một tiếng, sau đó nó nghiêng đầu nhìn về phía Vương Triệt.
Ý nó nói là Hùng Bảo giống như đã bị vét sạch sức lực rồi!
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, mi suy nghĩ một chút xem, nếu để mi liên tục trong một ngày luyện chế bánh quy hình lá cây mà không được ăn uống, không được nghe chuyện xưa, vậy mi nói một chút xem cảm giác lúc ấy của mi sẽ ra sao? Có phải là toàn thân mi giống như đã bị vét sạch sức lực hay không? Hùng Bảo bây giờ chính là bị như vậy!"
Tiểu Mao Trùng suy nghĩ và cảm thấy đúng là như vậy.
Không ăn không uống thì cũng thôi đi, đằng này lại còn không được nghe chuyện xưa, thế thì thật sự quá đáng sợ rồi!
Quả thực là ‘ngược đãi trùng’ mà!
Nhưng nó là đại ca thì làm sao có thể thừa nhận việc này được chứ?
Cho nên Tiểu Mao Trùng liền lắc đầu và kêu lên một tiếng, biểu thị ra chuyện đó không là cái gì hết!
Vương Triệt nói: "Ừm, đối với mi mà nói thì đúng là sẽ không bị vét sạch sức lực, dù sao mi cũng lợi hại hơn Hùng Bảo mà!"
Tiểu Mao Trùng nghe vậy mà vui vẻ tiếp nhận một phen khích lệ này.
Nhưng nó còn chưa cao hứng được mấy giây thì lại nghe Vương Triệt nói: "Vậy sau khi trở về mi phải lập tức đi luyện chế vài ngày thử xem, hoặc là tu luyện cũng được, để nhân tiện làm ra tấm gương sáng cho Hùng Bảo noi theo."
Tiểu Mao Trùng nghe xong thì sắc mặt của nó đột nhiên biến đổi, cái đuôi đang thẳng tắp lập tức cong queo.
Nó muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Cho nên nó cũng chỉ có thể nằm oặt trên mặt đất rồi yếu ớt kêu lên một tiếng. Nó biểu thị rằng tôi cảm giác cở thể của mình không được khỏe, có thể là đã ngã bệnh rồi.
Vương Triệt nói: "Không sao, trạng thái là có thể điều chỉnh, khỏi bệnh rồi đi làm là được!"
"..."
Tiểu Mao Trùng:
" (? ? ?
︿

? ? ?)"
Trận đấu kết thúc và Hùng Bảo đã kiệt sức.
Tất nhiên là nó sẽ kiệt sức rồi, bởi vì tu vi hồn lực của nó chỉ mới 3000 năm, nhưng lại đi vận dụng Hồn Cốt của Hồn thú có tu vi hồn lực mười vạn năm. Nếu như không có lực lượng đặc thù của Bá Vương Lực, vậy mọt khi cưỡng ép sử dụng thì đoán chừng Hùng Bảo sẽ bị bạo thể mà chết.
Thân thể Hùng Bảo đang chậm rãi thu nhỏ lại, Vương Triệt đi tới và lại dùng Sinh Mệnh Chi Thủ để chữa trị cho nó.
Không trị khỏi thì thôi, nhưng khi vừa chữa trị là Vương triệt lập tức cảm giác hồn lực trong cơ thể anh đang nhanh chóng tiêu hao.
Cơ thể Hùng Bảo giống như là một con thao thiết đang vô cùng đói khát mà điên cuồng hấp thu sinh mệnh lực từ bàn tay của Vương Triệt.
Có thể thấy, việc vận dụng Hồn Cốt đã làm cho thân thể của Hùng Bảo tổn hại không nhỏ.
Cũng may Vương Triệt đã ở đây, cho nên Hùng Bảo chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ tốt lên thôi.
Hơn nữa, mỗi một lần sử dụng Hồn Cốt thì cũng có thể giúp cho Hùng Bảo càng thêm quen thuộc với Hồn Cốt trên người mình.
Ở phía xa, Huyết Tinh Địa Long đã đứng lên từ bụi đất, và trong miệng nó liên tục phun ra bùn đất.
Vừa rồi khi nó bị một quyền oanh kích bay rớt ra ngoài, vì quá khiếp sợ cho nên lúc rơi xuống nó đã há hốc cả mồm, làm cho nó ăn vào không ít bùn đất.
Huyết Tinh Địa Long bắt đầu hoài nghi ‘long sinh’:
"Tu vi hồn lực của mình chỉ áp chế tới một vạn năm, và còn sử dụng Hồn Kỹ phòng ngự mạnh như vậy, thế nhưng chỉ với một quyền của nó thôi mà mình đã bị đánh bay rồi."
"Vật kia tựa như là Hồn Cốt, nhưng dù sao đi nữa thì sự thật vẫn mình đã bị đánh bay bởi một con gấu trúc chỉ có tu vi hồn lực chưa tới 4000 năm vẫn còn đó."
"Hơn nữa một quyền mà nó đánh tới vừa rồi tại sao lại làm cho mình có chút sợ hãi nhỉ?"
"Chẳng lẽ mình thật sự là thứ phế vật sao?"
Huyết Tinh Địa Long có chút thất hồn lạc phách mà đi tới.
Vương Triệt cũng đã nhìn ra tâm tư của con rồng này nên lập tức nói: "Thật ra ông cũng không tính là bị nó đánh bại."
Huyết Tinh Địa Long liếc nhìn Vương Triệt một chút, sau đó lạnh lung hừ một tiếng và nói: "Sao cơ? Thế nào? Cậu cho rằng tôi không thể thua sao? Bại thì bại, không có gì đáng để nói!"
Vương Triệt chỉ vào cánh tay phải của Hùng Bảo, tay phải của nó bây giờ đang vô cùng đỏ bừng, giống như là bị đun nóng mà nói ra: "Ý của tôi là trên người nó có một khối Hồn Cốt, chính Hồn Cốt này mới là thứ đã đánh bại ông."
Vương Triệt dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Đây là Hồn Cốt mười vạn năm. Hơn nữa còn là Hồn Cốt của Hùng Phách nhất tộc thời viễn cổ. Cho nên cần tính là ông bị Hùng Phách nhất tộc đánh bại."
Vương Triệt nói ra lời này dĩ nhiên không phải là nói cho Huyết Tinh Địa Long nghe, mà anh đang muốn nói cho tên Ma Cổ Mông kia nghe.
Huyết Tinh Địa Long lập tức chấn kinh, bên trong hai mắt của nó bỗng nhiên lóe sáng và nói: "Hồn Cốt của Hùng Phách nhất tộc sao? Thì ra là thế!"
Chuyện này đúng như lão đại đã nói, đây mới là thực lực chân chính của con gấu kia sao?
Huyết Tinh Địa Long đột nhiên cảm giác trong lòng mình đã thoải mái hơn.
Về Hùng Phách nhất tộc thì nó vẫn có biết một chút.
Đây là một trong những vị bá chủ thời đại viễn cổ, chúng và Thái Thản Cự Thú nhất tộc được xưng là hai gã khổng lồ hủy diệt rồng!
Vì chúng có thể dùng tay không để xé nát cự long!
Cũng chỉ có Chân Long mới có thể đè được bọn chúng một đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận