Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 576: Trở Ra

Nếu không phải là loại Đạo Hồn Khí đặc chế thì thiết bị thông tin bình thường sẽ mất đi hiệu lực, và bên trong cũng không có tín hiệu.
"Vương Triệt vẫn chưa đi ra sao..."
Thẩm Minh Loan và Điền Tiểu Vũ cùng với các bạn học khác liền đi vào để tìm kiếm một vòng.
Nhưng bọn họ cũng không thể tìm trong thời gian quá dài nên hơn ba giờ sau vào lúc giữa trưa thì cả đám liền đi ra.
Điền Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói: "Ài, tìm không thấy... Chuyện này hình như có chút rắc rối rồi! Hay là chúng ta bẩm báo cho thầy hiệu trưởng đi? Hoặc là nói chuyện với quân sĩ ở đây xem coi bọn họ có thể phái tới một số người vào tìm hay không?"
Chịu đựng đến bốn, năm tiếng thì còn có thể giải thích được, hay chịu đựng đến mười mấy tiếng thì còn có thể dùng kỳ ngộ để giải thích.
Nhưng khá lắm! Bây giờ đều đã hơn một ngày rồi nha!
Bọn họ đã không phải là hoài nghi nhân sinh.
Mà là hoài nghi Vương Triệt đã xảy ra vấn đề gì.
Bọn họ tìm quân sĩ canh giữ bên trong lôi điện giao giới để hỏi.
Quân sĩ lắc đầu nói: "Mất tích hả? Làm sao lại mất tích được? Chờ hơn một ngày cũng không phải là chuyện kì lạ gì, có vài Khế Hồn Sư chuyên nghiệp chuyên môn tiến hành tu luyện bên trong nơi này, đừng nói là một hai ngày, dù đợi ba bốn ngày cũng là chuyện bình thường."
"Chậc... Nhưng cậu ta vẫn chỉ là một vị sinh viên năm thứ nhất."
Quân sĩ liền mang vẻ mặt gặp quỷ mà nhìn xem Điền Tiểu Vũ nói: "Sinh viên năm thứ nhất á? Sao cậu ta có thể chờ bên trong lâu như vậy được chứ? Chờ một chút để tôi đi điều tra thêm nếu như cậu ta có đăng ký..."
Quân sĩ đi một lát mới trở về, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc.
Quân sĩ nhíu mày nói: "Cậu ta vẫn chưa đi ra! Theo lý thuyết, một vị sinh viên năm thứ nhất sẽ không có khả năng đợi trong đó lâu như vậy! Nhất định là đã xảy ra chuyện rồi! Sao đến bây giờ cô mới đến nói? Bên trong lôi điện giao giới không quá nguy hiểm, các Hồn thú cường đại đều đã bị dọn dẹp cả rồi, rất thích hợp cho các sinh viên thám hiểm."
"Nhưng đối với sinh viên năm thứ nhất mà nói là vẫn có rất nguy hiểm. Mà nếu gặp phải nguy hiểm hoặc là chịu không nổi, vậy cậu ta sẽ liền quay trở về chứ. Trong một tháng nay còn chưa có học sinh nào xảy ra chuyện."
"Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức đi liên hệ căn cứ tại Lôi Minh Hồn Thổ, để bọn họ phái đội cứu viện đến đây xem một chút."
Vừa nghe thấy lời ấy là Điền Tiểu Vũ và Thẩm Minh Loan nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đúng lúc này, Vương Triệt mang vẻ mặt vinh quang mà đi ra.
Vương Triệt nhìn thấy đám người Thẩm Minh Loan ở phía xa nên kêu lên: "Các học tỷ vẫn còn ở đây à?"
Đám người Thẩm Minh Loan xoay người lại và nhìn về phía Vương Triệt.
Thẩm Minh Loan: "..."
Trong phút chốc, bầu không khí đã trở nên trầm mặc.
Tại nơi lối vào, đám người Thẩm Minh Loan nhìn xem Vương Triệt đang đứng đó, bởi vì đầu óc tạm thời chập mạch nên bầu không khí mới lộ ra vẻ trầm mặc.
Sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt cả đám đều rất là... quái dị.
Vương Triệt cũng không nghĩ tới mấy người Thẩm Minh Loan vẫn còn ở đây.
Anh vốn cho rằng bọn họ không chờ nổi nữa nên đã về trước rồi.
Thẩm Minh Loan đi tới trước mặt Vương Triệt, đánh giá Vương Triệt từ trên xuống dưới một chút, nhất là nhìn thấy dáng vẻ tinh thần của Vương Triệt đang vô cùng sáng láng.
Trong chốc lát cô có chút thất thần.
Thẩm Minh Loan hỏi: "Cậu... Không xảy ra việc gì sao?"
Vương Triệt suy nghĩ mấy giây mới nói: "Cũng không tệ lắm! Nửa đường tôi gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng có điều tất cả đều bị giải quyết rồi."
Đúng là Vương Triệt có gặp phải nguy hiểm.
Anh đã gặp mấy con Hồn thú hệ lôi điện cuồng hóa do chúng bị hấp dẫn tới.
May mắn là Lục Mao Trùng ngay lúc đó đã được Vương Triệt dạy dỗ một lần, nên nó không có ăn uống no nê rồi liền đi ngủ nữa.
Nó đã hao hết tâm lực để đánh lùi mấy con Hồn thú hệ lôi điện cuồng hóa kia.
Nguy hiểm còn lại cũng chỉ là đám Lôi Tín Tử.
Bởi vì mỗi một lần tu luyện đều phải bắt thêm một đám Lôi Tín Tử mới.
Mấy lần đầu thì đám Lôi Tín Tử cũng phản kháng càng kịch liệt, chúng chống trả rất quyết liệt đối với loại hành vi sử dụng chúng làm công cụ như thế.
Chúng phản kháng rất tận lực!
Làm cho hiệu quả tu luyện của Từ Lực Kiếm trở nên càng tốt hơn.
Nhưng về sau đám Lôi Tín Tử có vẻ hơi trầm lặng.
Lúc bị Lục Mao Trùng bắt thì một tí phản kháng cũng không có.
Không còn cách nào khác, cuộc sống chính là như thế, vì không phản kháng lại được nên chúng cũng chỉ có thể nằm yên hưởng thụ...
Vương Triệt có thể nghĩ tới các mối nguy hiểm trong đó hầu như chỉ có chút việc này.
Điền Tiểu Vũ mang vẻ mặt giống như vừa gặp phải hồn sủng hệ U Minh mà hỏi: "Cậu làm sao có thể chờ ở bên trong lâu như vậy mà bình yên vô sự thế được? Cậu ở trong đó một thời gian dài là để làm gì vậy?"
Vương Triệt thành thật trả lời: "Tu luyện thôi mà. Tôi cho Từ Lực Kiếm tu luyện và thuận tiện để cho Lục Mao Trùng luyện tập thêm một chút kháng tính đối với lôi điện."
Điền Tiểu Vũ nhịn không được mà thốt lên: "Cậu cho Lục Mao Trùng luyện tập kháng tính với lôi điện á? Học đệ à, hành vi của cậu rất có vấn đề đấy. Lục Mao Trùng là một con hồn sủng đáng yêu như vậy, trời sinh đã sợ lôi điện rồi, vậy mà cậu lại đi cho nó luyện tập kháng tính đối với lôi điện! Đứa nhóc kia vẫn còn tốt đó chứ?"
Loại huấn luyện như thế này quá mức nghiêm khắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận