Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 630: Bạn Cũ

Sấm sét đánh xuống, thông qua Hồn kỹ Dẫn Lôi của Lôi Quan Căn Vương để sấm sét đánh trực tiếp vào trên thân của Từ Lực Kiếm.
"Tư tư tư..."
Từ Lực Kiếm phát ra từng tiếng kêu vui vẻ.
Ngay cả thân kiếm dường như cũng nhuộm lên một màu băng tím của loại lôi điện này.
Nhưng mà, vừa đánh xuống chưa được một giây thì những tia lôi điện kia đều biến mất.
Từ Lực Kiếm: "? ? ?"
Từ Lực Kiếm cảm giác đời cũng không như mơ.
Cùng lúc đó, Lục Mao Trùng lôi kéo Vương Triệt và dùng cái đuôi chỉ chỉ đằng sau.
Vương Triệt xoay người thì liền gặp được cách đó không xa, một con Cự Thú đã đứng thẳng người ở sau lưng mình.
Con mắt nó như cái chuông đồng và đang trừng trừng nhìn Vương Triệt!
Nó giống như là một con hung thú uy vũ, thần tuấn tuyệt thế!
Một thanh âm mịt mờ vang lên, là Thái Thản Cự Thú mở miệng nói: "Nhân loại, cậu không biết trời cao đất rộng hay sao? Loại lôi điện kia không phải hồn sủng của cậu có thể hấp thụ được đâu!"
Vương Triệt nhìn xem nó mà cười cười.
Thật ra lúc anh mang theo Lục Mao Trùng tiến vào tầng không gian thứ năm, thì anh biết con Thái Thản Cự Thú này chắc hẳn đã tỉnh dậy rồi.
Cuối cùng không gian của tầng thứ năm này cũng là địa bàn của nó.
Chỉ là nó không thèm quan tâm.
Mà loại lôi điện kia là do nó tạo ra.
Thái Thản Cự Thú uy nghiêm nói: "Bên dưới bộ xương rồng này là chỗ tôi vừa nằm ngủ đang có vài cái đồ chơi nhỏ. Tôi đã thật lâu không có gặp nhân loại còn trẻ tuổi như vậy đến trước mặt mình, vậy cậu tùy ý chọn một cái rồi mau mau rời đi!"
Vương Triệt nói: "Ta chỉ muốn những tia lôi điện kia, còn mấy thứ khác ta đều không cần."
Thái Thản Cự Thú ngồi xuống, nói: "Tên nhân loại cậu tại sao lại ngoan cố thế nhỉ? Tôi vừa tỉnh ngủ nên tâm trạng cũng không tốt lắm đâu! Cậu tốt nhất đừng có chọc giận tôi. Chỉ là một thanh kiếm nhỏ thì còn chưa thể hấp thụ được Vẫn Tinh Băng Lôi của tôi đâu! Nếu cậu còn dám cưỡng ép để nó hấp thu, vậy nó sẽ không thể khống chế nổi và cậu đang hại nó đấy!"
Vương Triệt nói: "Nó có thể hấp thu!"
Thái Thản Cự Thú liền tức giận, trong mũi nó phát ra âm thanh thở phì phò như tiếng sấm.
Đám mây hàn băng giữa không trung càng dày đặc thêm.
Thái Thản Cự Thú bình phục lại tâm trạng của mình và nói: "Cậu có thể đi một đường đến tầng thứ năm này thì đã chứng minh thực lực và tiềm năng của cậu đều rất không tệ. Nhưng cậu cũng không nên mơ tưởng quá xa vời."
Vương Triệt vừa cười vừa nói: "Trước đây cũng có một vị nói với tôi như thế, nó gọi là Không Thần Long Helios!"
Thái Thản Cự Thú: "Hả? Cậu đã gặp qua tên đó rồi sao?"
Thái Thản Cự Thú hơi kinh hãi mà nghiêm túc nhìn về phía Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Đa gặp qua được một hồi, và chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ."
Thái Thản Cự Thú: "Nói lời nhảm nhí! Với tính tình cao ngạo của nó thì làm sao nó có thể cùng một nhân loại trò chuyện vui vẻ được?"
Thái Thản Cự Thú phát ra tiếng cười to lớn, dường như vừa nghe được một âu chuyện rất buồn cười.
Thấy vậy Vương Triệt liền hiểu.
Anh tìm kiếm một hồi và móc ra một tấm vảy rồng.
Vương Triệt nói: "Đây này, mi nhìn xem nó là gì?"
Xem ra vị này chắc hẳn cũng nhận biết Không Thần Long.
Nếu không nó cũng sẽ không hiểu về tính cách của Không Thần Long như thế.
Đoán chừng cả hai cũng là người quen cũ của nhau.
Vậy thì dễ làm rồi!
Thái Thản Cự Thú liền giật mình hô lên: "Vảy của Không Thần Long!"
Nó lập tức đứng lên và ‘Thú Sinh’ kinh hãi!
Thái Thản Cự Thú sững sờ, hỏi: "Sao cậu lại có được vật này? Cái này còn không phải là vảy rồng bình thường của Không Thần Long đâu, mà đây là vảy rồng có ngưng tụ ý chí bản mệnh không gian của nó đó! Tại sao nó lại giao thứ này cho một nhân loại được chứ? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng này!"
Tròng mắt của nó đều nhìn chằm chằm vào cái vảy rồng kia.
Nó cảm nhận được một luồng ý chí không gian rất cường đại bên trong!
Đúng là hàng thật rồi!
Ngoài miệng nó nói chuyện này không có khả năng, nhưng lại không thể không tin tưởng.
Vì loại vảy rồng này rất đặc biệt.
Nếu như cái vảy rồng này không phải là Không Thần Long cam tâm tình nguyện đưa cho, vậy vảy rồng này sẽ lập tức kích hoạt năng lượng không gian trong đó và biến mất trong nháy mắt rồi trở lại trong tay Không Thần Long.
Cho nên trên cơ bản là không thể nào là nhặt được hay cướp tới cho đến trộm được tới tay người ngoài.
Vương Triệt không nói lời nào.
Có phải thật vậy hay không thì vị Thái Thản Cự Thú này hẳn là rất rõ ràng.
Thái Thản Cự Thú liền lâm vào trầm mặc.
Trong lòng nó cảm thấy rất khiếp sợ, vì sao Không Thần Long lại giao cho vị thiếu niên nhân loại thứ đồ này?
Không đúng, theo lý thuyết thì tên kia bây giờ cũng không phải ở trong trạng thái tỉnh táo mà.
Hồn thổ mà Không Thần Long đến trước đây là loại hồn thổ có tình huống phức tạp và khó giải quyết nhất.
Đã nhiều năm như vậy thì lý trí của Không Thần Long làm sao còn đủ tỉnh táo để ngưng tụ ra một mảnh vảy rồng này được?
Trong nháy mắt, trong đầu của Thái Thản Cự Thú đã xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.
Vương Triệt hỏi: "Vậy bây giờ ta có thể dùng một ít lôi điện kia rồi chứ? Nếu đã là bạn bè cũ thì cũng dễ nói chuyện rồi.”
Nhưng mà Thái Thản Cự Thú lại cười nói:
"Bạn bè cũ sao? Ai là bạn bè cũ với nó chứ? Thiếu niên nhân loại à, nếu như cậu không có lấy ra vật này thì tôi còn có thể để cậu chọn lấy ít đồ vật rồi rời đi."
"Nhưng do cậu đã lấy ra thứ này nên thật xin lỗi. Nếu cậu nghĩ dựa vào nó để lấy được thứ gì từ tôi thì trước hết hãy đánh bại tôi đi đã rồi nói sau."
"Nếu không thì cậu cũng sẽ chỉ tay không mà rời khỏi nơi đây thôi."
Vương Triệt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận