Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 749: Tránh Ra, Để Ta!

Vương Triệt nói: "Loại trúc bình thường có độ cứng vẫn chấp nhận được, chịu được cả nhiệt độ cao."
Lục Mao Trùng vận chuyển Hỏa Hồn Nguyên trong cơ thể và há miệng phun ra một luồng Hỏa Diễm màu xanh lam.
Hỏa Diễm bao quanh cành trúc và lập tức đóng băng nó thành một cái côn băng, sau đó côn băng nhanh chóng tan chảy ra!
Vương Triệt nói:
"Được! Bây giờ thi triển hồn kĩ."
"Dùng Đế Băng Linh Diễm thi triển Hỏa Diễm Trùng Kích, hoặc là Xoắn Ốc Hỏa Diễm Cầu, phải kiểm soát uy lực để thử với tảng đá này xem. Ta muốn xem hiệu quả của hồn kĩ sẽ như thế nào?"
"Đây không phải là tảng đá lớn bình thường mà là Hắc Kim Nham cực kỳ rắn chắc, và nguyên vật liệu của tấm Hắc Kim Hợp Cương kia chính là từ tảng đá lớn này. Kỳ lạ là tại sao trong rừng trúc lại có loại đá này?"
Vương Triệt có chút kinh ngạc.
Loại đá này cũng được coi là tài nguyên hiếm thấy, mà một tảng đá lớn như vậy ở đây hẳn là sẽ sớm bị người của trường học thu thập mới đúng.
Vương Triệt ngắm nghía cẩn thận một lượt, sau đó anh phát hiện mặt trên của tảng đá lớn này còn có dấu vết của móng vuốt nhỏ.
"Ấy... dấu vết này chắc không phải là cua con hồn sủng nào đó đã sử dụng tảng đá này để rèn luyện chứ?"
Vương Triệt nghĩ tới điều gì nói: "Nhìn dấu vuốt này…”
Vào lúc này, Lục Mao Trùng đã hiểu ngầm trong lòng nên đầu tiên nó trầm tư vài giây suy nghĩ chứ không vội phóng ra hồn kĩ.
Sau đó nó đi đến trước mặt tảng đá lớn và dùng cái đuôi vỗ vỗ vào tảng đá, dường như nó đang thử xem độ cứng thế nào.
Bành bành bành ~ !
Tảng đá lớn phát ra âm thanh rất nặng nề.
Lục Mao Trùng đã cảm giác ra được độ cứng của tảng đá và đang định ra tay thì…
"Grao ~ !"
Một con gấu trúc bỗng nhiên xông đến trước mặt Lục Mao Trùng và chặn ngay phía trước tảng đá lớn, nó y như một gã vệ sĩ vậy.
Nhưng tảng đá lớn lại cao hơn nó rất nhiều nên nhìn rất buồn cười.
Con gấu trúc gào lên mấy tiếng ý nói: Tảng đá này là của tôi, các người không được động vào!
Vương Triệt khẽ nói: "Đúng là do con Gấu trúc này…"
Vừa rồi từ dấu vết móng vuốt là anh đã nhìn ra vài phần.
Trên ngọn núi lớn của hiệu trưởng Cố thật đúng là đã nuôi dưỡng không ít hồn sủng.
Con gấu trúc này không giống như là có khế hồn sư, nhưng chắc chắn nó cũng là hồn thú được nuôi dưỡng ở ngọn núi lớn này.
Chứ không phải là hồn thú hoang dã.
Con gấu trúc này dường như không có tính cách hoang dã, tại bên Châu Tây Nhạc cũng đã nuôi dưỡng rất nhiều gấu trúc, và các châu lục khác cũng nuôi dưỡng khá nhiều.
Lục Mao Trùng nghiêng đầu nhìn xem con gấu kia, sau đó nó đi samg một bên và tùy tiện nằm xuống.
Lục Mao Trùng tỏ ra dáng vẻ nếu không muốn ta động vào thì ta sẽ không động vào, ta chỉ nằm xem mi biểu diễn thôi.
Vương Triệt cũng đi tới, không biết trong lòng anh đang cân nhắc điều gì.
Con gấu trúc nhìn thấy Lục Mao Trùng nằm im không nhúc nhích thì lúc này nó mới hài lòng mà gật đầu.
Đầu tiên là nó đi sang một bên và dùng móng tay ngắt mấy ngọn trúc rồi gặm ăn răng rắc.
Nhìn hình thể của nó không lớn, nhưng một hơi đã ăn năm sáu cành trúc, và còn rút cả măng trúc phía dưới cây trúc lên để ăn.
Lục Mao Trùng nhìn con gấu trúc ăn cành trúc tạo ra âm thành giòn tan đó mà cảm thấy mình cũng hơi đói.
Lục Mao Trùng bèn nhìn về phía Vương Triệt.
Vương Triệt nói:
“Mi đã ăn sáng rồi nên bây giờ không được ăn vặt.”
"Nếu mi muốn ăn cành trúc thì có thể ăn tự nhiên."
Lục Mao Trùng: "..."
Sâu thì làm sao có thể ăn được cành trúc chứ?
Lục Mao Trùng thở dài và lại nằm xuống.
Lúc này, con gấu trúc đã ăn xong cành trúc và vỗ vỗ vụn trúc trên người để vệ sinh sạch sẽ.
Sau đó nó đi tới trước tảng đá lớn và chắp hai tay lại, rồi hơi cúi người về phía tảng đá lớn.
Tiếp theo nó vung mạnh bàn tay và bắt đầu điên cuồng tấn công mạnh vào bên trên tảng đá lớn.
Ầm ầm ầm ~ !
Từng âm thanh trầm thấp không ngừng vang lên.
Vương Triệt quan sát nói: "Chấn Động Quyền à! Đây không phải là hồn kỹ hệ chiến đấu hay sao? Nó đang luyện tập hồn kĩ này ư?"
Tu vi hồn lực của con gấu trúc này không thấp, nó được nuôi dưỡng tại ngọn núi này cũng không tồi.
Có lẽ là vào giờ giấc nhất định sẽ có nhân viên đến đây kiểm tra, chỉ có điều là nuôi dưỡng một cách quá phân tán.
Vương Triệt rất quen thuộc với các nhân viên nuôi dưỡng hồn thú trong ngọn núi lớn này.
Mỗi một quyền mà con gấu trúc này đánh ra đều vô cùng nghiêm túc.
Đáng tiếc là tảng đá lớn kia rất kiên cố nên không có thay đổi gì.
"Ti ngô... Ti ngô... Ngô ngô ngô…"
Lúc này thấy vậy thì Lục Mao Trùng liền bật cười.
Đại khái là cười cái con gấu trúc này hơi ngốc nghếch.
Nhưng con gấu trúc cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của Lục Mao Trùng, mà nó vẫn chuyên tâm tấn công liên tục cho đến nửa tiếng.
Vừa mới dừng lại thì nó lập tức quay người nhìn Lục Mao Trùng và kêu gào một tiếng.
Mi cười cái gì? Một con Lục Mao Trùng mà dám cười ta sao?
Lục Mao Trùng liền đứng lên và đi đến trước mặt con gấu trúc, sau đó nó dùng cái đuôi đẩy ra con gấu trúc và tỏ vẻ là: Mi tránh ra đi, để ta!
Gấu trúc: "..."
Con gấu trúc đứng ra một bên và khoanh hai tay trước ngực, sau đó hầm hừ tức giận mà nhìn xem Lục Mao Trùng.
Nó muốn xem thủ coi con Lục Mao Trùng này có bản lĩnh lớn đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận