Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 39: Tật Phong Thiểm

Viên Tiểu Nhạc thua rất không cam tâm.
Nhưng anh ta chẳng thể làm gì khác.
Viên Tiểu Nhạc nhảy một cái xuống đài cao.
"Kuka! Kuka!"
Khố Tạp Thú vẫy vẫy tay về phía Viên Tiểu Nhạc, biểu thị nó còn có thể đánh!
Nhưng Viên Tiểu Nhạc vỗ vỗ đầu nó và cười nói:
"Không có việc gì."
"Ngươi đã biểu hiện rất không tệ, chỉ là con Lục Mao Trùng kia có chút biến thái mà thôi..."
Mặc dù không cam tâm, nhưng Viên Tiểu Nhạc không thể không thừa nhận, đối phương xác thực quá biến thái.
Nhất là lúc này anh ta đã lấy lại tinh thần, và nghĩ lại quá trình tranh tài, anh ta bỗng có một loại cảm giác đáy lòng nặng trĩu.
Tốc độ là ưu thế lớn nhất của Khố Tạp Thú.
Đây là điểm mà anh ta một mực ỷ vào để tấn công ngay từ đầu.
Nhưng Viên Tiểu Nhạc cảm thấy, tựa như từ lúc mới bắt đầu, Vương Triệt liền đã tính ra mình cần làm như thế nào, để Khố Tạp Thú của Viên Tiểu Nhạc mất đi ưu thế lớn nhất.
Cuối cùng xảy ra một màn kia, Viên Tiểu Nhạc mới phản ứng lại được.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là do, con Lục Mao Trùng kia rất không bình thường.
"Kuka..."
Khố Tạp Thú gục đầu xuống, đại khái nó cũng cảm thấy không cam tâm.
Viên Tiểu Nhạc an ủi nó:
"Yên tâm!"
"Chờ sau khi mi lĩnh ngộ được Hồn kỹ, lúc đó mi nhất định có thể đánh bại con Lục Mao Trùng kia!"
"Kuka!" Khố Tạp Thú liền tỉnh lại ý chí.
Đột nhiên, trên thân nó bắt đầu toát ra từng sợi sương trắng, rồi khắp thân nó bắt đầu tản ra một luồng hồn lực ba động yếu ớt.
Hồn lực tràn ra toàn thân Khố Tạp Thú.
"Đây là..."
Viên Tiểu Nhạc sững sờ.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi tới, nói:
"Chính là Hồn kỹ."
"Nhưng con Khố Tạp Thú này của anh muốn lĩnh ngộ được Hồn kỹ, đại khái còn cần mấy ngày nữa mới được. Chờ đến khi tu vi hồn lực của nó lại tăng thên một chút, khi đó nó liền có thể lĩnh ngộ ra."
Đây là dị tượng sinh ra do hồn lực ba động.
Chính là dấu hiệu hồn sủng đang lĩnh ngộ Hồn kỹ.
Thời điểm Vương Triệt để Lục Mao Trùng lần thứ nhất vung đuôi công kích, cũng là loại tình huống này.
Nhưng mà, việc lĩnh ngộ Hồn kỹ không phải chỉ trong nháy mắt mà làm được.
Chuyện này vẫn cần một quá trình thì mới có thể hoàn toàn nắm giữ.
Bình thường sẽ chỉ cần mấy ngày.
Viên Tiểu Nhạc lập tức hưng phấn mà la lên:
"Ngọa tào!"
"Tuy trận này tôi thua, nhưng cũng không thua thiệt nhiều a!"
Vương Triệt nói:
"Nguyên nhân cũng không hoàn toàn là nhờ trận chiến này."
"Vì trước kia anh đã đối chiến qua, nên hẳn là bản thân con Khố Tạp Thú này đã có sự tích lũy và lĩnh ngộ nhất định, mà trận này lại vừa lúc để nó đạt đến đỉnh phong."
Với những con Khố Tạp Thú bình thường, việc lĩnh ngộ Hồn kĩ thứ nhất sẽ nằm tại bốn mươi năm tu vi hồn lực.
Cho nên Viên Tiểu Nhạc bây giờ đang cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì việc lĩnh ngộ Hồn kỹ cũng không đơn giản.
Có rất nhiều hồn sủng, cho dù là đạt đến tu vi hồn lực giới hạn, nhưng cũng sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ là không cách nào lĩnh ngộ ra Hồn kỹ.
Chứ đừng nói đến việc có thể lĩnh ngộ Hồn kỹ sớm hơn.
Viên Tiểu Nhạc cười ha ha, nói:
"Ha ha, Triệt Ca, vậy là lần sau anh sẽ đánh không lại tôi rồi."
"Mười năm Hồn kỹ thứ nhất của Khố Tạp Thú chính là Tật Phong Thiểm. Đây là một chiêu mà có thể, trong một giây làm cho Lục Mao Trùng của anh mất đi sức chiến đấu!"
Tật Phong Thiểm là mười năm Hồn kỹ mà đại đa số hồn sủng am hiểu tốc độ có thể lĩnh ngộ lần thứ nhất.
Vận chuyển hồn lực ra khắp tứ chi, sau đó lao tới với tốc độ cực nhanh, đồng thời hồn lực ba động sẽ tạo thành đặc hiệu là một luồng khí lưu mãnh liệt, từ đó tăng thêm tốc độ mà hướng về phía đối thủ va chạm tới.
Nếu tu vi hồn lực ngang nhau, trên cơ bản là không thể nào né tránh.
Tuy chiêu này cực kỳ cường đại, nhưng Vương Triệt cũng không để ý mà chỉ cười cười.
Vì vừa rồi, nếu như Lục Mao Trùng vận dụng Hồn kỹ, thì nó không cần dùng chiêu phóng tơ, mà chỉ cần cứng đối cứng là đủ rồi.
Nếu Lục Mao Trùng vận chuyển hồn lực và phát động Vung Đuôi Kích, thì chỉ với một chiêu này là đã có thể lập tức đánh ngã Khố Tạp Thú.
Vì tăng thên Hồn kỹ thì uy lực sẽ mạnh gấp mấy lần.
"Hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai khai giảng rồi nên tôi phải trở về chuẩn bị một chút." Vương Triệt cười nói.
Một trận chiến này, chủ yếu là để Lục Mao Trùng sơ bộ hiểu rõ về đối chiến.
Hiện tại xem ra, đứa nhỏ này có biểu hiện rất tốt.
Ngoại trừ tốc độ ra bên ngoài.
Viên Tiểu Nhạc gật đầu, nói: "Được, để tôi tiễn anh về."
Bỗng nhiên Viên Tiểu Nhạc nghĩ đến cái gì đó, nhưng anh ta cũng không hỏi ra.
Anh ta đang muốn hỏi, vì sao con Lục Mao Trùng của Vương Triệt lại có lực lượng mạnh đến như vậy? Lực phòng ngự cũng rất mạnh nữa?
Hoàn toàn không hợp thói thường a.
Nhưng ai cũng biết rõ, việc bồi dưỡng hồn sủng là chuyện cá nhân, cho dù có biện pháp đặc thù gì, thì người ta cũng sẽ không tùy tiện chia sẻ.
Cho nên chuyện này không cần thiết phải hỏi nhiều.
Vương Triệt cũng gật đầu, mang theo Lục Mao Trùng rời đi.
Hôm nay đến đây đối chiến, đại khái cũng làm cho anh có mấy phần suy nghĩ sâu xa.
Đối mặt loại hồn sủng am hiểu tốc độ này, lại chênh lệch nhau tiếp cận hơn hai mươi năm tu vi hồn lực, thì đều có thể tùy tiện vượt qua Lục Mao Trùng.
Tiềm chất chủng tộc có chênh lệch quá lớn, nên quả thực, nhiều khi chỉ dựa vào rèn luyện hậu kỳ thì cũng khó có thể đền bù được.
Lấy tốc độ của con Khố Tạp Thú kia, nếu như đổi thành một con Lục Mao Trùng khác, thì trên cơ bản, lần công kích thứ nhất cũng sẽ rất khó tránh né.
Vả lại, cho dù là vận dụng hồn lực, thì tốc độ của Lục Mao Trùng cũng tăng lên không quá lớn.
Vương Triệt trầm ngâm suy nghĩ:
'Về sau, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp tăng lên tốc độ của Lục Mao Trùng. '
'Nếu không, khi ta phải đối diện với mấy loại hồn sủng am hiểu tốc độ này, mà tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng lại thua thiệt mười mấy đến hai mươi năm, nếu không dùng Hồn kỹ để đánh nhau thì thật đúng là rất phí sức. '
Bạn cần đăng nhập để bình luận