Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1391: Ngưng Trọng Tâm Thần

Dọc theo khe hở, bước chân của tiểu khô lâu mười phần tự nhiên mà hướng về phía trên xông ra ngoài.
Dường như nó đã từng diễn luyện bộ pháp này rất nhiều lần nên thân thể nó vô cùng linh hoạt.
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt cũng đi theo sát phía sau tiểu khô lâu.
Chỉ mấy hơi thở thì cả hai đã lên tới mặt đất.
Khu vực Nam Hàn vẫn có hàn khí như cũ.
Thời điểm tiểu khô lâu nhảy ra khe hở thì nó liền mười phần ổn định mà hạ xuống mặt đất.
Vương Triệt thầm nghĩ: "Làm không tệ! Thật không nghĩ tới thân thể nó chỉ mới tiến cấp nhưng nó lại có được lực khống chế thân thể tốt đến như vậy! Ta đoán chừng kiếp trước của tiểu khô lâu chính là…”
"? ? ?"
Tiểu khô lâu bỗng nhiên tỏ ra mờ mịt mà nhìn xem Vương Triệt.
Giống như nó vừa lấy lại tinh thần mà lập tức chạy về phía Vương Triệt.
Khi nó mới vừa chạy là thân thể nó giống như không bị khống chế mà bắt đầu trượt đi, trông giống như nó đang ở trên mặt băng nhảy lên điệu nhảy clacket vậy.
Sau đó cạch một cái, nó đã ngã sóng xoài bên trên mặt băng.
Vương Triệt: "..."
Chẳng lẽ vừa rồi là do nó đã sử dụng bản năng thôi sao?
Cường độ thân thể của nó đột nhiên phát sinh cải biến to lớn như vậy, cho nên nó sẽ không thể nào nhanh chóng thích ứng được.
Vừa rồi tiểu khô lâu vỗ nứt mỏ quặng và sử dụng bộ pháp kia trông rất có phong phạm cường giả, nhưng cũng rất kỳ quái.
Ngược lại nó như bây giờ thì mặc dù có chút buồn cười nhưng đây mới là điều bình thường.
Vào lúc này, tại nơi xa bỗng nhiên có một đạo quang ảnh nho nhỏ xuất hiện từ hư không và bay về phía Vương Triệt!
"Ô a!"
Chính là Huỳnh Mộng Linh đang từ đằng xa bay tới.
Nó truyền tống đến nơi đây vì đã cảm ứng ra được khí tức của Vương Triệt.
Vương Triệt mỉm cười và vẫy vẫy tay với Huỳnh Mộng Linh.
Huỳnh Mộng Linh bay đến và vờn quanh Vương Triệt một vòng rồi mới đáp xuống trên bờ vai của Vương Triệt. Sau đó nó kêu lên một tiếng thật to.
"Ừm ừ..."
Vương Triệt cảm nhận được Huỳnh Mộng Linh đang truyền tới nhật ký và liên tiếp gật đầu.
Vương Triệt sờ lên đầu Huỳnh Mộng Linh nói:
"Vẫn còn sớm! Về Hồn thú đời thứ ba thì chí ít cũng phải trải qua nhiều năm mới có thể xuất hiện! Hiện tại chỉ có thể coi là có một ít manh mối mà thôi!"
"Ngược lại đám Hồn thú đời thứ hai như Thủy Ma Thú đang có tu vi hồn lực tăng nhanh như cưỡi tên lửa vậy. Bọn chúng vốn do hai vị bá chủ kia sáng tạo ra, và tăng thêm việc bọn chúng còn có được khí tức của thế giới này, cho nên bọn chúng sẽ vô cùng phù hợp với năng lượng của thế giới này. Vì thế khi bọn chúng tu luyện sẽ không có bất kỳ áp lực gì."
"Mi cũng đừng nhụt chí, vì nếu không có mi thì bọn chúng sẽ tìm không thấy nhiều tài nguyên như vậy để tu luyện."
Làm hồn sủng mà lại tu luyện chậm hơn so với Hồn thú thì xác thực không hợp thói thường.
Nhưng cũng không có cách, vì đám Hồn thú đời thứ hai như Thủy Ma Thú quá mức đặc thù.
Tại thời kì năng lượng bản nguyên bộc phát, linh trí của bọn chúng siêu cao thì không nói, nhưng khi được tài nguyên gia trì và còn có Vương Triệt dẫn đạo, cho nên có thể nói việc tu luyện của bọn chúng lên như diều gặp gió.
Huỳnh Mộng Linh tuy là hồn sủng siêu phàm, nhưng bởi vì thiếu khuyết tài nguyên và công pháp, vì vậy tốc độ tu luyện của nó kém xa những tên kia là chuyện bình thường.
Vả lại bản thân nó cũng không lấy tốc độ tu luyện để tăng trưởng.
Vương Triệt chỉ vào tiểu khô lâu đang cẩn thận từng li từng tí đứng trên mặt băng không dám động đậy, giới thiệu: "Đúng rồi, đây chính là Ngũ đệ của mi!"
"A?"
Huỳnh Mộng Linh đã sớm nhìn thấy tiểu khô lâu. Nhưng sau khi nghe được Vương Triệt nói vậy thì nó liền phát ra tiếng kêu nghi ngờ.
Huỳnh Mộng Linh mang vẻ mặt không dám tin mà nhìn xem tiểu khô lâu.
Cái này… Đây là Hồn thú nở ra từ quả trứng siêu phàm kia sao? Nó là một con tiểu khô lâu ư?
Mặt mũi Huỳnh Mộng Linh tràn đầy vẻ tò mò. Đôi mắt nó bắt đầu bộc phát ra thần quang và nhìn chăm chú vào tiểu khô lâu, tựa như muốn xem thử tiểu khô lâu có điều gì đặc thù hay không?
Tinh thần cảm giác!
Nhưng mà...
"Ô a?"
Huỳnh Mộng Linh dụi dụi con mắt.
Đây chỉ là một con khô lâu mà thôi. Ngược lại hai kiện trang bị trên người tiểu khô lâu đã bị Huỳnh Mộng Linh cảm giác ra được có ẩn chứa sức mạnh rất siêu phàm!
Huỳnh Mộng Linh giơ ra tay nhỏ chào hỏi tiểu khô lâu.
Khô lâu thì khô lâu! Dù sao nó cũng là tiểu đệ của mình mà!
Huỳnh Mộng Linh bay tới bên người tiểu khô lâu. Tiểu khô lâu tựa như bị Huỳnh Mộng Linh hấp dẫn mà đầu nó cũng di động theo Huỳnh Mộng Linh.
Thẳng đến khi Huỳnh Mộng Linh bay ra sau lưng nó thì đầu của nó cũng xoay tròn 360 độ mà xoay ra đằng sau.
"A a!"
Tiểu khô lâu đã nghĩ đến cái gì mà bắt đầu hướng về phía Huỳnh Mộng Linh mà đuổi theo.
Cũng do tiểu khô lâu đã có một đoạn thời gian rất dài bị Huỳnh Mộng Linh mang theo, cho nên nó cảm thấy quen thuộc với Huỳnh Mộng Linh cũng là chuyện bình thường.
Huỳnh Mộng Linh liền tỏ ra nghịch ngợm bay lên cao.
Tiểu khô lâu nhảy nhảy nhót nhót vì muốn dùng tay bắt lấy Huỳnh Mộng Linh, nhưng nó có làm thế nào đi nữa cũng bắt không được Huỳnh Mộng Linh.
"A a ~ a a ~ !"
Huỳnh Mộng Linh thấy vậy mà cười lên hì hì.
Tiểu khô lâu cũng không biết bay mà mỗi khi chạy thì liền nó bị ngã ở trên mặt băng trơn bóng.
Nhưng rất nhanh sau đó tiểu khô lâu cũng đã bắt đầu quen, cho nên nó cũng không bị trượt bên trên mặt băng nữa.
Vương Triệt như có điều suy nghĩ: "Nó có thể nắm giữ thân thể của mình nhanh như vậy sao? Không đúng! Nó không chỉ có thể nắm giữ thân thể của mình mà xương cốt của nó cũng đã thích ứng với hoàn cảnh nơi này!"
Vương Triệt liền ngưng trọng tâm thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận