Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1053: Nhớ Nhung

Bạch Tiểu La nghi ngờ hỏi: "Về sau cậu đã khẳng định được sao?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Vào thời điểm học tỷ nói ra lời nói kia thì bọn chúng đều cùng nhau suy nghĩ mà không có bất kỳ sự tranh chấp nào. Bọn chúng khi đó so với trước kia đã có sự biểu hiện khác nhau, vậy khẳng định là có điều mâu thuẫn bên trong. Tại sao bọn chúng lại cùng nhau suy nghĩ được? Chỉ có thể nói bọn chúng vốn đã cùng một đội, ý nghĩ và mục đích của bọn chúng đều giống nhau nên mới có thể đồng bộ như thế."
Bạch Tiểu La kinh tâm động phách mà nhìn xem Vương Triệt, nói: "Tôi còn cho rằng cậu để cho tôi nói như vậy chỉ là muốn chuyển dời lực chú ý của bọn chúng thôi chứ...”
Thẩm Minh Loan hỏi: “Vậy ngay từ đầu cậu nói như vậy cũng là vì đã có nguyên nhân sao?"
Vương Triệt nói: "Cũng không phải! Coi như bọn chúng vốn là đối thủ nhưng tôi cũng sẽ không chọn một con nào hết."
Lô Địch nghi ngờ hỏi: "Vì sao vậy?"
Vương Triệt giải thích: "Nơi này là Vạn Thú Sơn nên đám Cổ Hồn thú sẽ tạo ra các loại khảo nghiệm đối với nhân loại chúng ta. Cho nên chúng ta đánh bại một con hay hai con cũng không có gì khác nhau. Gặp được loại tình huống này thì chúng ta có thể trực tiếp rời đi hoặc là trực tiếp chen chân vào phá cục. Nhưng bởi vì chúng ta căn bản không hiểu rõ về bọn chúng, và cũng không biết bọn chúng có đáng tin hay không nên sẽ như là đang đánh bạc. Tuy vậy chúng ta nên buông tay đánh cược một lần để lợi ích được tối đa hóa."
Đám người nghe vậy mà liền giật mình.
Thẩm Minh Loan nhìn Vương Triệt một chút rồi nói: "Cậu nói rất có đạo lý! Bạn học Vương, tôi thật không nghĩ tới thực lực của đã mạnh như vậy rồi mà kinh nghiệm lại còn rất phong phú! Trước kia cậu thi triển chiêu Kiếm Điệp Tam Trọng Phong là tôi đã đoán được rồi! Coi như Vô Phong Thiên Vương có ở đây thì đoán chừng ông ấy cũng tìm không thấy khuyết điểm gì bên trong kiếm chiêu của cậu!"
Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Thực lực của tôi chỉ nhiêu đó nên cũng chỉ có thể chơi trò đánh lén mà thôi! Nếu đánh nhau chính diện bằng kiếm gỗ và thi triển kiếm kỹ thì sẽ đánh không lại bọn chúng, vì rốt cuộc bọn chúng cũng sẽ không ngu ngốc mà đứng ở nơi đó để cho tôi đánh."
Bạch Tiểu La khẽ nói: "Tôi đến một con cũng đều đánh không lại, nhưng kiềm chế một con thì vẫn được! Chiêu kiếm kỹ này là do Vô Phong Thiên Vương sáng tạo ra sao? Khó trách tại sao nó lại mạnh như vậy!"
Vương Tạp và Lô Địch cũng cảm giác có chút kỳ quái.
Bởi vì bọn họ vừa rồi cũng không có cảm giác ra Vương Triệt đã ra tay như thế nào.
Thẩm Minh Loan thì thấy được một chút, bởi vì lúc trước tại học viện cô ấy đã thấy qua Vô Phong Thiên Vương tự mình truyền thụ kiếm kỹ này. Và sau khi truyền thụ xong thì Vương Triệt đã sử dụng Từ Lực Kiếm để thi triển ra ngay tại chỗ.
Uy lực chiêu này cực kỳ mạnh mẽ!
Nhưng có thể sử dụng kiếm gỗ để thi triển ra chiêu này với uy lực cường đại như vậy thì cô ấy cũng cảm giác có chút không hợp thói thường, nhưng mà vẫn còn có thể tiếp nhận được.
Một đoàn người đang trò chuyện thì vào lúc này, tại nơi xa bỗng nhiên có một luồng ánh sáng lóe lên, mà sắc trời bây giờ cũng đã chạng vạng tối nên luồng ánh sáng kia có chút loá mắt.
Có một sự dao động sinh mệnh rất cường hoành đang không ngừng truyền đến từ vị trí đó.
Thẩm Minh Loan đứng người lên và nhìn ra nơi xa rồi giật mình nói:
"Là sự tiến hóa! Có hồn sủng đang tiến hóa! Mà còn là biến dị tiến hóa siêu việt qua giai đoạn thứ ba! Hẳn là đã có hồn sủng thu được Hồn kỹ truyền thừa của Cổ Hồn thú, cho nên mới dẫn phát ra sự thay đổi hình thái sinh mệnh!"
"Ánh lửa ngút trời này nhìn qua có lẽ là một con hồn sủng hệ Hỏa Diễm, đáng tiếc là nó cách chúng ta quá xa! Kia hẳn là khu vực hạch tâm. Khế Hồn Sư trung cấp và cao cấp đều sẽ vọt tới bên đó."
Mấy người còn lại cũng nhao nhao đứng lên quan sát.
Thẩm Minh Loan không khỏi nhớ nhung, nói: "Không biết Tiểu Loan hiện tại thế nào rồi..."
Những người khác thấy vậy mà cũng có mấy phần nhớ nhung hồn sủng của mình.
Bọn chúng đang chiến đấu hay là đang chạy trốn? Hay là đang tiếp nhận khảo nghiệm từ tiền bối của bọn chúng? Hoặc là đã bị đào thải rồi chăng?
Tất cả đều có thể!
Vương Triệt hơi suy tư, anh cảm giác lấy thực lực của đám nhóc Tiểu Mao Trùng thì hẳn là vẫn được.
Chỉ cần Tiểu Mao Trùng không đột nhiên ngớ ngẩn là vẫn oke...
Vương Triệt thầm nhủ: "Nhưng Tiểu Mao Trùng mà không ngớ ngẩn thì hình như có chút khó... Tuy vậy những con Cổ Hồn thú kia sẽ không dùng loại khảo nghiệm như nhân loại để đi tôi luyện cho hồn sủng. Có lẽ sẽ là ‘tân hỏa truyền thừa’..."
Thẩm Minh Loan hỏi: "Nghỉ ngơi một trận rồi chúng ta sẽ tiếp tục đi tới! Trời đã tối rồi mà nếu gặp được Cổ Hồn thú thì sẽ tương đối nguy hiểm."
Vào lúc này, một đạo thân ảnh kiều mị bỗng nhiên từ đằng xa nhảy nhảy nhót nhót tới đây.
Mấy người ngưng mắt lại xem xét thì liền phát hiện chính là con Vân Diễm Hồ kia!
Nó mang một thân lông nhung như hỏa diễm, tại bên trong màn đêm trông vô cùng dễ thấy.
Nhìn thấy nó mà mấy người lập tức căng thẳng lên!
Vân Diễm Hồ bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người: "Không cần căng thẳng đâu! Tôi tới đây là để nhìn xem vị tiểu soái ca nhân loại kia thôi! Tôi không có hứng thú đối với những người khác! Tất cả ngồi xuống đi, thực lực của tôi sẽ đánh không lại các người đâu!"
Đám người nghe vậy mà nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận