Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1141: Tôi Biết Cậu

Đấu Thần Đài phi thường khổng lồ, cho nên đừng nói là mười cái tiểu tổ thi đấu, mà coi như là một trăm cái tiểu tổ thi đấu thì sân bãi chiến đấu của nó cũng hoàn toàn chứa đựng được.
Mỗi một cái tiểu tổ thi đấu sẽ lại phân ra rất nhiều sân bãi chiến đấu khác nhau gồm: hỏa diễm, ao nước, bãi cỏ, rừng rậm, lôi cốc, đầm lầy, núi đá, đất hoang, từ trường tinh thần lực, Thần Quỷ Huyễn Cảnh, Long Tức Phong Vực, Linh Yêu Hồn Đàm, Diêm La Ác Ngục, Hư Thực Không Gian, …
Gần như bao gồm tất cả sân bãi mà hồn sủng am hiểu.
So với Cup Khải Huyền trước kia thì có thể nói là một trời một vực.
Thậm chí ngay cả loại sân bãi Nghịch Thời Chi Hà cực kỳ hiếm thấy chuyên dành cho hồn sủng hệ chiến đấu cũng đều có.
Và còn có cả sân bãi tổ hợp chiến đấu vô cùng phức tạp.
Những sân bãi chiến đấu kỳ quái thần bí này giống như từng đạo chùm sáng xen vào nhau và tinh tế hiện lên giữa không trung!
Tiểu tổ thi đấu là dạng thi đấu phát sóng trực tiếp, nhưng tại các nơi khác có đôi khi sẽ bị hình ảnh chất lượng kém.
Vả lại do có rất nhiều trận thi đấu, cho nên cũng chỉ có thể ghi hình một số trận tranh tài đặc sắc để đưa lên các mạng lưới lớn cho công chúng chú mục.
Người xem tại hiện trường đều là các sinh viên đến từ các trường đại học lớn, cùng với học viên trong các đạo quán. Đồng thời còn có các giáo viên có địa vị tương đối cao trong xã hội, cung với các học giả, giáo sư, nghiên cứu viên rất có danh vọng và lực ảnh hưởng,...
Vương Triệt nhìn tin tức về sân bãi của mình tại vòng thứ nhất, nói: "Địa hình rừng rậm! Hình như vận khí của ta có chút kém!"
Địa hình rừng rậm là loại địa hình có thể phát huy ra uy lực của Võ Hồn đối phương, không chỉ vậy nó còn rất thích hợp cho hồn sủng hệ thảo mộc.
Tại bên trong đối chiến tổng hợp cao cấp, địa hình sẽ có ảnh hưởng đến cả thực lực của Khế Hồn Sư.
Địa hình rừng rậm này rất rộng lớn, mênh mông vô bờ, phảng phất như không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này hai tuyển thủ đều đang ở bên ngoài sân bãi.
Trên đài cao cỡ nhỏ bên ngoài sân bãi có một vị trọng tài hô lên:
"Hai vị tuyển thủ hãy lấy ra thẻ số của mình, sau đó liền có thể đi vào sân bãi để chuẩn bị. Các bạn có 30 giây để chuẩn bị. Lát nữa sau khi nghe được âm thanh khai cuộc thì trận tranh tài sẽ bắt đầu. Với địa hình trên sân bãi thì các bạn đều có thể tùy ý phá hư, và chỉ cần các bạn có bản sự đó."
"Mặt khác, bên trong địa hình còn có các loại thiết bị cảm ứng vi hình, cho nên các bạn không nên có bất kỳ hành vi gian lận nào. Vì khi các bạn đang chiến đấu thì bất luận hành vi gì của các bạn cũng đều sẽ bị ghi hình lại và chiếu lên cho mọi người xem."
Trọng tài chỉ lên phía trên là từng tầng lại từng tầng khán giả đang ngồi xem.
"Không chỉ có các vị trọng tài chúng tôi, mà những vị khán giả này cũng đều sẽ thời thời khắc khắc nhìn xem các bạn thi đấu. Mà bên trong những vị khán giả này cũng không thiếu Khế Hồn Sư cao cấp có thực lực rất mạnh. Địa hình này mặc dù rất rộng lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói nếu muốn nhìn thấy được tình huống của các bạn là chuyện hết sức dễ dàng."
"Bất luận tuyển thủ nào dám gian lận tại thi đấu cá nhân của Cúp Vương Giả, vậy đều sẽ trực tiếp bị hủy bỏ tư cách tranh tài của mọi giải đấu trong vòng 50 năm sau."
"Và các loại ảnh hưởng khác thì chắc hẳn các bạn cũng đã biết, cho nên tôi cũng không muốn nói nhiều nữa."
"Tôi sẽ ở vị trí này có khoảng cách khoảng chừng 100 mét so với địa hình rừng rậm phía dưới. Các bạn tự mình nhảy xuống rồi yên tĩnh chờ đợi âm thanh khai cuộc là được."
Trọng tài nói xong liền tiếp nhận thẻ số của Vương Triệt và có chút ngoài ý muốn, nói: "Số 1 sao? Chàng trai có vận khí rất không tệ! Hàng năm con số này đều là con số phi thường may mắn."
Một vị nam tử ở bên cạnh trọng tài nhìn về phía Vương Triệt cười nói: "May mắn này tất nhiên là sẽ bị khiêu chiến rồi! Tôi là Vân Phi Dương, xin cậu chỉ giáo nhiều hơn! Vương Triệt, tôi có biết cậu!"
Vương Triệt hơi sững sờ rồi cười nói: "Hả? Chẳng lẽ nhan sắc của tôi đã truyền đến châu Vân Cương của các vị rồi sao?"
Vân Phi Dương: "..."
Vân Phi Dương ho khan hai tiếng rồi nói: "Khụ khụ! Cũng không phải vậy! Ý của tôi là tôi có một cô em gái học tại học viện Lâm Hải của cậu! Cô bé ấy tên là Vân Phi Mặc!"
Vương Triệt liền gật đầu, nói: "Thì ra là thế!"
Thì ra đây là anh trai của một vị bạn học.
Vậy mình vẫn nên khách khí một chút.
Vân Phi Dương suy nghĩ, nói:
"Tôi nhớ được cậu có ba con hồn sủng mà đúng không? Tôi đã so sánh qua chiến lực giữa tôi và cậu, tôi cảm thấy có thể được chia năm năm. Mặc dù tôi có chút xấu hổ vì rốt cuộc tôi đã là một vị sinh viên năm thứ tư, nhưng lại cùng một vị sinh viên năm thứ nhất như cậu chia năm năm."
"Nhưng nếu như tại bên trong địa hình rừng rậm này thì cậu chưa chắc có khả năng là đối thủ của tôi đâu!"
Vương Triệt nói: "Tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể cùng một vị học trưởng của năm thứ 4 đại học chia năm năm!"
Vân Phi Dương khiêm tốn nói: "Chà! Ở tại trường học của tôi thì tôi cũng rất bình thường! Trong kỳ thi dự tuyển tôi chỉ miễn cưỡng đạt được hạng chót, và cũng chỉ có thể ỷ vào việc mình có ba con hồn sủng mà bắt nạt những vị học đệ khác mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận