Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 806: Lên!

Cự thú bên trong tấm hình đang mở to miệng y như chậu máu, và phát ra tiếng gầm gừ vô tận.
Thần uy siêu phàm này giống như một con Thần Thú khai thiên lập địa!
Hùng Bảo xem xong liền bị chấn động.
Chỉ là nhìn thôi mà nó cũng cảm thấy uy nghiêm hơn nhiều so với con cá mập trắng kia!
Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm bên trong khoang điều khiển khẽ liếc nhau một cái, cả hai nhao nhao rơi vào trầm tư.
Bọn nó cảm giác cảnh tượng này giống như đã từng quen biết...
"Grao grao grao!"
Trong lòng Hùng Bảo đang rung động mãnh liệt, nhưng cái đầu nhỏ của nó vẫn sinh ra hoài nghi.
Gấu trúc thời viễn cổ trông như vậy sao?
Thật sự lợi hại như vậy ư?
Mà con cự thú này… Ngoại trừ lông tóc cũng giống như mình thì mấy chỗ khác cũng không giống lắm.
Vương Triệt nói:
"Tuyệt đối là vậy! Mi suy nghĩ một chút xem, vì lí do gì mà các con gấu trúc khác đều tiến hóa mà mi thì lại không? Điều này rõ ràng đã cho thấy, huyết mạch của mi không hề giống với chúng nó! Nếu không thì tại sao đến giờ mi vẫn chưa tiến hóa?"
"Tương lai sau này nếu mu tiến hóa, vậy nhất định mi sẽ tiến hóa thành con cự thú này. Đây là Hồn Thú với phẩm cấp siêu việt, huyết mạch của nó sẽ không cho phép mi có bất kỳ hình dạng tiến hóa nào khác, vì như vậy sẽ phá hủy huyết mạch của nó!"
"Đương nhiên, nếu mi muốn thức tỉnh huyết mạch ấy thì mi nhất định phải khắc khổ tu luyện."
"Vậy nên mi không có việc gì mà phải sợ con cá mập trắng kia hết!"
Vương Triệt nói ra với lời thề son sắt.
"Grao grao grao!"
Hùng Bảo nghe như vậy thì hai mắt nó liền sáng rực lên!
Thì ra là thế!
Bảo sao mình lại không thể tiến hóa được!
Không ngờ mình lại là một loại Hồn thú lợi hại như vậy!
Lòng tin của Hùng Bảo lập tức bành trướng lên, nó một lần nữa nhìn về phía cá mập trắng khổng lồ.
Mặc dù nó vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không còn e ngại như trước nữa!
Thương Lãng Linh Thức: "..."
Thương Lãng Linh Thức đứng ở một bên nhìn thấy như vậy mà cảm giác chương trình trong cơ thể mình bỗng nhiên có một sự hỗn loạn nho nhỏ.
Trong đầu nó bây giờ toàn là dấu chấm hỏi!
Tấm bản vẽ cự thú đó... Thật sự là Hồn thú sao?
Nếu như nhận thức của nó không sai thì hình như đó cũng không tính là một chủng loài hồn thú thì phải?
Hoàn toàn không giống!
Nhìn bộ dáng dũng khí tràn đầy của Hùng Bảo, Thương Lãng Linh Thức với trí tuệ cao cấp và có thể sánh được với tình cảm của nhân loại nên nó lập tức hiểu được nỗi khổ tâm của Vương Triệt nên cũng không nói xen vào.
‘Tất cả đều là vì cổ vũ cho con gấu trúc này thôi. '
‘Chờ đến khi con gấu trúc này trưởng thành, sau này nhớ lại chắc cũng sẽ hiểu cho Vương Triệt. '
'Chỉ là... nó sẽ làm cách nào để thắng đây? '
Thương Lãng Linh Thức bắt đầu tính toán...
Lúc này Hùng Bảo đang tràn đầy dũng khí nên đã có can đảm mặt đối mặt với cá mập trắng khổng lồ.
Có dũng khí đã là tốt lắm rồi.
Cá mập trắng khổng lồ hỏi: "Lúc nào bắt đầu được?"
Vương Triệt nhìn vào cá mập trắng khổng lồ phía xa xa nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Cá mập trắng khổng lồ liền ngẩng đầu lên, phần đuôi nó bỗng nhiên vỗ vào mặt biển.
Trong chốc lát, bốn phía lập tức dâng lên từng đạo sóng nước tạo thành thác nước cao mấy chục mét, tất cả vây thành một khu vực hình tròn cực lớn.
Cá mập trắng khổng lồ nói: "Ngay tại bên trong khu vực này, dựa theo luật lệ của nhân loại các cậu, ai ra khỏi vòng tròn sẽ trưc tiếp tính là thua cuộc, hoặc không thì đầu hàng luôn cũng được."
Cá mập trắng khổng lồ nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình nó dài hơn mười mấy mét, làm xẹt qua một đường cung duyên dáng rồi rơi vào bên cạnh khu vực đối chiến.
So với Hồn sủng chân chính đứng trên sàn đấu thì cho dù là dòng nước đặc thù đi nữa nhưng cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn với sàn đấu được tạo thành từ nước biển.
Bên trong vòng đấu, cá mập trắng khổng lồ cảm thấy có chút buồn cười nhìn gấu trúc bên cạnh Vương Triệt:
“Nào, đến đây!"
Gấu trúc không quen thuộc với nước.
Cứ cho như gấu trúc đã trải qua huấn luyện đi nữa thì cùng lắm chỉ biết bơi thôi.
Hơn nữa nó cũng không biết bay, phải chiến đấu trong biển cả như này chỉ sợ rằng nó không cần động thủ, vừa tiến vào thôi cũng đã bị chìm nghỉm.
Cá mập trắng khổng lồ cũng không nói lỹ lẽ.
Thực tế khu vực đối chiến này chỉ là một vòng tròn mà thôi, nó vẫn nằm trong biển rộng.
Mặt nước cũng không có cứng lại.
Hùng Bảo nhìn thoáng qua, dù có đủ dũng khí đi nữa nhưng vẫn có chút do dự.
"Dùng một chiêu mà ta đã từng dạy cho mi."
Vương Triệt chậm rãi nói, "Mi có thể đạp lên lá trúc để lên, chẳng phải đứng trên lá trúc dễ hơn nhiều so với đứng trên mặt nước này hay sao?"
Đúng là lá trúc dễ dàng hơn sóng nước thật, nó có thể đứng im.
Hùng Bảo nghe vậy thì sững sờ, lúc này mới nghĩ tới.
Thiên phú võ tu của nó tuy cao nhưng kinh nghiệm thực chiến hầu như không có.
Nếu kinh nghiệm thực chiến không có thì Thái Cực Kình, Vân Gian Chỉ Xích và cả Cửu Dương Vô Cực Công đều không dùng được trong thực chiến.
Lúc này, một khi Vương Triệt nói đến, Hùng Bảo lập tức phản ứng kịp.
Chỉ thấy nó thả người nhẹ nhàng nhảy lên như bông tuyết bay, giống như chân đạp sao băng nhật nguyệt, giẫm lên sóng nước, hai chân tựa như Phong Hỏa Luân mà leo lên!
Vượt nóc leo tường, à không, là lướt sóng đi biển mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận