Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 713: Trần Điền

Vương Triệt nói: "Nơi này cũng không cần sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủ và Tự Nhiên Chi Lực để thúc đẩ sinh trưởng. Thúc đẩy sinh trưởng cho Thanh Trĩ Hoa sẽ độ khó không nhỏ nên cũng không cần uổng phí hồn lực mà phải dùng tri thức để giải quyết vấn đề. Khi nào tri thức không giải quyết được thì mới sử dụng đến Hồn kỹ. Mi tích súc chút nước bọt và cẩn thận đừng có trộn lẫn độc tố vào nghe chưa."
Lục Mao Trùng liền gật đầu, nó vẫn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong việc làm ruộng và chăm sóc cây trồng.
Không bao lâu sau nó đã tích súc rất nhiều nước bọt làm cho miệng nó phồng lên thật lớn.
Vương Triệt nói: "Hiện tại từ từ phun lên cây Thanh Trĩ Hoa này, không cần phun quá nhiều."
Lục Mao Trùng há nhỏ miệng và phun ra nước bọt như một dòng nước nhỏ, không nhanh không chậm để nước bọt rơi lên trên thân Thanh Trĩ Hoa.
Ước chừng trải qua một giờ là Thanh Trĩ Hoa dần dần nở ra nụ hoa.
Qua thêm một giờ tiếp theo là Thanh Trĩ Hoa đã kết trái.
"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng vui vẻ kêu lên một tiếng.
Nhìn thấy cây trồng của mình trưởng thành là một việc có thể để cho nó cảm thấy rất thỏa mãn.
Vương Triệt nói: "Tiếp theo mi hãy dử dụng cánh hoa và trái cây của Thanh Trĩ Hoa rồi cộng thêm Đậu Tây Bùn là đã có thể luyện chế ra loại lá cây thích hợp cho chính mi ăn vặt."
Quá trình này hết sức dễ dàng do Lục Mao Trùng đã cực kỳ thuần thục đối với việc chế biến đồ ăn vặt cho nó ăn.
Coi như không cần khuôn đúc thì hiện tại nó cũng đã có thể chế tạo ra đồ ăn vặt hình dạng lá cây.
Lấy độ thuần thục của Lục Mao Trùng là nó đã quen tay hay làm mà dùng chiêu Phun Trùng để khống chế các loại đồ làm bếp. Xoẹt xoẹt xoẹt mấy nhát là nó đã cắt lát cánh hoa và trái cây của Thanh Trĩ Hoa rồi xếp chỉnh tề ở một bên, sau đó nó lại đào ra Đậu Tây Bùn.
Vì để khống chế ngọn lửa tốt hơn nên Lục Mao Trùng không có lựa chọn sử dụng lửa trong phòng bếp đã trang bị, mà nó sử dụng chiêu Tự Nhiên Chi Lực để tạo ra lửa.
Về các công đoạn thì Lục Mao Trùng đã nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù vật liệu này khá lạ lẫm với nó nhưng đã có Vương Triệt ở bên cạnh chỉ điểm cho nó.
Bởi vậy Lục Mao Trùng cũng rất dễ dàng khi chế biến.
Thời gian từ từ trôi qua...
Tại bên ngoài sân.
Giáo sư Vân đang ngồi trên ghế giám khảo và yên tĩnh chờ đợi.
Một lão giáo sư của trường đại học tổng hợp Bắc Giang ngồi bên cạnh và vuốt râu cười nói: "Thanh Trĩ Hoa là loại hồn thực cực kỳ khó dùng, cũng không biết có mấy vị tuyển thủ dự thi có thể phát hiện ra yếu tố ẩn trong đó."
Một lão giáo sư khác cũng cười nói: "Ha ha ha, tôi cảm thấy nhất định sẽ có không ít tuyển thủ dự thi đang ở trong phòng chế biến mà chửi rủa đó."
Hiệu trưởng Nam nhìn Hiệu trưởng Cố ngồi bên cạnh giáo sư Vân hỏi: "Cố lão đầu, Thanh Trĩ Hoa là do ông đề ra, vậy ông suy nghĩ chút xem những sinh viên của trường đại học Lâm Hải các ông sẽ có mấy em có thể phát hiện được?"
Hiệu trưởng Cố nói: "Để phát hiện được thì thật ra cũn không khó, mà khó là ở chỗ cần sử dụng nó thế nào? Đậu Tây Bùn là do các ông bên này đề nghị chứ không có quan hệ gì với tôi. Vả lại, coi như có thể phát hiện được mấy cái yếu tố ẩn thì cũng chưa chắc bọn họ đã có thể dung hợp được để chế biến thành món ăn thích hợp. Vẫn phải nhìn xem khả năng phát huy của các em ấy thôi. Ba giờ cũng không lâu lắm và cũng quá nhanh."
Ba giờ này quả thực rất dài.
Trên cơ bản, sau hai giờ là đã có vài tuyển thủ liên tục đi ra từ phòng chế biến món ăn rồi, và bọn họ còn mang theo món ăn do mình chế biến đến khu cho điểm nằm ở trung tâm.
Chỉ là trước khi đi ra thì bình thường ai cũng đều khó chịu cực kì...
Mười vị giám khảo cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không có ai muốn thử, nhưng vẫn sẽ đưa ra ý kiến kỹ càng.
Điểm số cũng chưa được cho do khá kém, nếu đưa ra sẽ hơi đả thương tâm người.
Một lão giáo sư cảm thán nói:
"Khỏi cần phải kể đến tất cả sắc hương vị, mà chỉ là sắc và hương thôi đều đã không có... Xem ra Thanh Trĩ Hoa còn khó chế biến hơn cả series Thiên Tinh hồn thực vào năm trước nữa."
"Lão Cố, ông ra cái đề này thật đẹp mắt!"
Hiệu trưởng Cố vẫn rất trấn định.
Không bao lâu sau, tuyển thủ đến từ đại học Lâm Hải cũng dần dần đi ra.
Mười vị giám khảo rốt cục đã có thể kể đến chuyện nếm thử.
Nhưng đáng tiếc, bọn họ vẫn không cho điểm cho đại bộ phận tuyển thủ dự thi.
Một số nhỏ được cho điểm và thang điểm là 100 điểm.
Nhưng điểm bình quân chỉ tầm 60 điểm.
Dưới tầm mắt của các vị giám khảo này, tuyển thủ dự thi có thể đạt tới mức hợp cách đều rất ít.
Hiệu trưởng Cố cũng không có tức giận.
Cũng không lâu lắm, sinh viên của đại học tổng hợp Bắc Giang cũng rất nhanh đã đi ra.
Hiệu trưởng Nam thốt lên: "Ồ, Trần Điền cũng ra rồi. Đây chính là đệ tử đắc ý của lão Trần đó."
Hiệu trưởng Nam nhìn xem đồng hồ, ông ta thấy vừa vặn đúng ba giờ nên khá hài lòng mà gật đầu.
Lão Trần chính là lão giáo sư ngồi bên cạnh ông ta.
Trần Điền là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, làn da hơi ngâm đen.
Chỉ là anh ta có vẻ mặt cực kỳ tự tin, con mắt càng có thần sáng ngời.
Bên cạnh anh ta có một con Hỏa Lật Thử ước chừng cao 40 centimet đang bưng lấy hai cái đĩa đồ ăn đi tới.
Trên mâm được che kín bằng nắp nên không ai biết bên trong là thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận