Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1339: Không Cần Thiết Như Vậy

Huỳnh Mộng Linh lập tức đuổi theo quả trứng ướp lạnh kia, khi đuổi không kịp thì nó liền tức giận dung chiêu ‘niệm động lực’ để khống chế lại quả trứng ướp lạnh này, sau đó nó dùng cái đuôi cuốn quanh quả trứng ướp lạ.
"Ô a ô a!"
Huỳnh Mộng Linh kêu lên dạy dỗ quả trứng ướp lạnh.
Vương Triệt tại lúc tu luyện còn giao cho Huỳnh Mộng Linh một nhiệm vụ ngoài định mức đó là phụ trách mang quả trứng ướp lạnh này ra ngoài để hít thở không khí.
Không thể luôn một mực để cho quả trứng ướp lạnh buồn bực tại bên trong Đạo Hồn Khí được.
Nửa năm sắp qua, nhưng quả trứng ướp lạnh này vẫn không có ý muốn nở ra.
Vả lại mấy tháng này Vương Triệt đều yên lặng tu luyện và có một số điều khác cần suy nghĩ, cho nên sự tình làm nở trứng ướp lạnh thì Vương Triệt tạm thời không có để ý tới.
Huỳnh Mộng Linh tựa như có chút hứng thú với trứng ướp lạnh mà nó cuốn lên trứng ướp lạnh và bay tới một tảng đá lớn kia.
Phía trên tảng đá lớn đã có mấy cái đồ án tinh xảo do nó vẽ ra.
Trong đó một cái là Vương Triệt, nhìn qua có mấy phần tinh xảo vì cũng có lông mày và có mắt mũi miệng.
Tại bên phải hình vẽ của Vương Triệt theo thứ tự là Tiểu Mao Trùng xiêu xiêu vẹo vẹo, Từ Lực Kiếm lóe ra hồ quang điện, và Hùng Bảo đang đánh ra Thái Cực Đồ.
Huỳnh Mộng Linh đem chính mình vẽ ở trên bờ vai Vương Triệt.
Nó nhìn trứng ướp lạnh một chút rồi sau đó ném quả trứng ướp lạnh vào bên phải hình vẽ Vương Triệt lõm vào tảng đá.
Trứng ướp lạnh xoay trái xoay phải rồi từ chỗ lõm phi ra và hướng về phía nơi xa mà bỏ chạy.
Huỳnh Mộng Linh lập tức lại đuổi theo trứng ướp lạnh.
Cũng không lâu lắm, chỉ vẻn vẹn qua thêm vài ngày, Mặc Ngọc Tinh đã chấn động càng thêm kịch liệt, cự thạch rơi xuống như mưa, nước biển tưới xuống như sao băng.
Từng khối đất to như đại lục bị nhấc lên cao và không ngừng ép tới khu vực chiến đấu trung tâm.
Dư chấn chiến đấu cũng không có chút nào yếu bớt, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Lúc này Mặc Ngọc Tinh đã bị chia năm xẻ bảy.
Nham tương đến từ núi lửa trong lòng đất đã lan tràn hơn nửa viên tinh cầu. Bầu trời hiẹn tại đã không có ngày và đêm.
Toàn bộ dị tinh cầu giống như là tận thế vậy.
Ngẫu nhiên sẽ còn xuất hiện khe hở không gian rất quỷ dị có vòng xoáy đen nhánh, tựa như là lỗ đen có thể thôn phệ hết thảy mọi thứ, trông rất thâm sâu u ám đáng sợ.
Thời điểm Hùng Bảo được Thần Dụ Thiên Vương đưa tới nơi này thì kém chút nữa nó đã nói mình bị lừa rồi.
Thẳng đến khi nhìn thấy Vương Triệt thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Hùng Bảo đã tu luyện tiếp cận trăm năm tại Lôi Minh Hồn Thổ, cho nên tu vi hồn lực của nó đã tăng lên thật nhanh nhờ có sự trợ giúp của đan dược và Thái Thản Cự Thú.
So với Huỳnh Mộng Linh tu luyện ở chỗ này thì tốc độ tu luyện của Hùng Bảo chậm hơn rất nhiều, nhưng nó cũng đã đạt đến 9000 năm.
Càng quan trọng hơn là Hồn kỹ truyền thừa Chân thân Thái Thản của Hùng Bảo đã được Thái Thản Cự Thú hung hăng ma luyện một phen.
Vương Triệt nhìn Hùng Bảo một chút và hài lòng nhẹ gật đầu, nói: "Nhìn khí thế của mi thì nửa năm qua mi đã tu luyện rất tốt!"
Hùng Bảo chạy tới ôm lấy Vương Triệt và thét lên ngao ngao. Trong mắt gấu của nó nước mắt lưng tròng.
Cũng không biết nó đã chịu đựng sự ma luyện như thế nào từ Thái Thản Cự Thú nữa.
Nhìn nhìn móng vuốt của Hùng Bảo càng thêm sắc bén và ẩn ẩn hiện ra lôi điện hàn mang, thì Vương Triệt liền biết Thái Thản Cự Thú đã trợ giúp Hùng Bảo tu luyện rất không tồi.
Về phần nửa năm này nó có biến hóa gì khác hay không thì Vương Triệt cần phải nhìn kỹ mới rõ.
Thần Dụ Thiên Vương nói: "Tôi đã mang đứa nhỏ này tới cho cậu rồi đó! Nhưng Thái Thản Cự Thú còn có chút tiếc không bỏ! Mặt khác tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu."
Vương Triệt thản nhiên nói: "Cô cùng nói ra đi."
"...”
Thần Dụ Thiên Vương cấp tốc nói:
“Tin tức tốt là chiến khu chúng ta đã đồng ý đem viên dị tinh cầu này cho cậu, cậu muốn làm gì nó thì làm! Tin tức xấu là nếu như cậu thật sự một mực đợi ở chỗ này và chờ không gian ổn định lại, vậy trong khoảng thời gian đó chiến khu có thể sẽ không điều động Thiên Vương đến bảo hộ cậu. Vả lại không gian nơi này đã càng ngày càng không ổn định, lần này tôi nhảy vọt không gian tới đây cũng đều mười phần khó khăn, kém chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Cho nên sau khi trở về thì chúng tôi có thể sẽ không phái Thiên Vương đến đây xem. Lúc đầu chúng tôi nghĩ là sau khi hai vị Cổ Hồn thú bá chủ này tử vong thì tốt nhất vẫn nên đem bọn hắn về chôn ở cố hương, nhưng bây giờ chỉ sợ là rất khó làm được nên cũng chỉ có thể mai táng bọn hắn tại viên dị tinh cầu này."
Thần Dụ Thiên Vương khẽ thở dài một cái và nói tiếp: "Bọn hắn đã quyết chiến trọn vẹn nửa năm rồi... Hai vị này có thực lực quả thật đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi."
Thần Dụ Thiên Vương bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Cậu phải nghĩ cho thông suốt đi! Tôi thấy cậu vẫn nên trở về chiến khu chứ không cần mạo hiểm ở chỗ này tu luyện làm gì! Về phần thân phận trọng tài thì cậu có thể làm đến bước này là đã đầy đủ rồi! Bọn hắn phân ra thắng bại là do số mệnh chứ cũng không cần cậu đến phán định."
Vương Triệt ngắm nhìn nơi xa, nói: "Số mệnh của bọn hắn ư! Khi bọn hắn rời đi Liên Bang thì thật ra cũng đã không còn số mệnh đó nữa rồi!"
Thần Dụ Thiên Vương không hiểu rõ ý tứ của lời nói này, cô ấy mơ hồ cảm giác Vương Triệt lúc này hơi có mấy phần khác biệt.
Nhưng rất nhanh sau đó Vương Triệt liền cười nói: "Dù bọn hắn còn lại một hơi thì cuối cùng cũng sẽ muốn kiếm đánh cho ngươi chết ta sống, và thắng bại cũng đã định ra tới! Nhưng chuyện này là không cần thiết, nếu không viên dị tinh cầu này sẽ thật sự không còn nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận