Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 176: Cửa Ải Thứ Hai: Bi Sắt, Hỏa Diễm!

Nửa tháng qua, bởi vì mỗi ngày Lục Mao Trùng đều dành thời gian để huấn luyện Hồn kỹ, nên tốc độ tu luyện của nó có hơi kéo xuống một chút, nhưng cũng bảo trì tăng lên ba năm tu vi hồn lực mỗi ngày.
Hiện tại, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã đạt đến 375 năm.
Vương Triệt ôm lên Lục Mao Trùng, chỉ vào đoạn sắt trước mặt, nói: "Tốt! Sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ!"
Lục Mao Trùng há miệng, trong miệng nó lóe ra ánh sáng.
Ngay sau đó, một sợi tơ trắng nhỏ như ngón tay cái lập tức phóng ra giống như phi lao!
Khi trông thấy một màn này, rất nhiều cô gái đều tỏa sáng hai mắt.
Nhưng khi nhìn thấy phẩm chất sợi tơ, cả đám lại đồng loạt lắc đầu và thở dài.
Người phụ trách Mỹ Tuyết nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Tốc độ rất nhanh, rất chuẩn, nhưng sợi tơ mỏng manh như thế thì có thể có làm được gì chứ, trừ phi nó đủ cứng cỏi..."
Sợi tơ trắng phóng ra phi thường tinh chuẩn, trúng ngay đoạn sắt cao ba mươi mét kia, và cũng quấn quanh nó mấy vòng.
Chất nhầy bên trên sợi tơ giống như nhựa cao su dính chặt vào đoạn sắt.
Ngay sau khi sợi tơ vừa bám chặt vào đoạn sắt, Lục Mao Trùng lập tức cắn lấy sợi tơ.
Vương Triệt gật đầu nói: "Rất tốt, chúng ta đi thôi!"
Anh dùng một tay ôm lấy Lục Mao Trùng, rồi nhẹ nhàng dậm chân một cái, tựa như một vị Thiên Ngoại Phi Tiên mà bay đi.
Cảnh tượng này hiển nhiên khác nhau cực lớn so với những tuyển thủ còn lại. Bọn họ trước đó giống như một đám vượn người vượt núi vậy.
"Vãi chưởng! ! ! Tại sao phong cách đu người của anh bạn này không giống chúng ta nhỉ?"
"Ban đầu tôi vẫn cho rằng, vừa rồi tôi đã rất đẹp trai, nhưng hiện tại xem ra… tôi cảm thấy mình giống như là một con khỉ á!"
"Tuyệt đối là anh bạn này đã luyện qua chiêu này! Động tác của anh ta thuần thục như vậy mà!"
"Trang bức rất tốt! Tôi sẽ ghi nhớ cảnh tượng này..."
...
Đám người ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Mà điều khiến cho bọn họ càng thêm kinh ngạc chính là, một sợi tơ mỏng manh như vậy mà lại không hề bị đứt!
Đôi mắt Mỹ Tuyết sáng rực lên, nói: "Không tệ không tệ! Sợi tơ mỏng manh như thế mà lại rất cứng cỏi!"
Cô cầm lên một quyển sách nhỏ và lập tức ghi ghi chép chép.
Cho đến khi Vương Triệt hạ xuống bờ bên kia mà không có một chút lắc lư, liền lộ ra một vẻ đẹp trai trầm ổn.
Ánh mắt những vị tuyển thủ kia đều nahnh chóng thay đổi.
Nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy Mao Trùng, từng cái đều mang ánh mắt vô cùng quái dị.
Đây là Lục Mao Trùng ư?
Hồn kỹ Phóng Tơ của Lục Mao Trùng mà có uy lực này à?
Luận về độ cứng cỏi, một con tiểu nhền nhện tám chân trong nhóm bọn họ có sợi tơ cứng rắn nhất.
Thế nhưng cũng không thể mong manh như vậy được.
Đúng lúc này, Mỹ Tuyết nhờ Trúc Thanh Bướm trợ giúp để bay tới.
Cô không thay đổi nụ cười trên môi, nói:
"Chúc mừng các vị đã thành công thông qua cửa ải thứ nhất của cuộc thi."
"Đương nhiên, vì không muốn để cho các vị đi một chuyến uổng công, nên những ai thông qua cửa ải thứ hai, sẽ thu hoạch được một món tiền thưởng nhất định."
"Tiếp theo, các vị hãy đi theo tôi đến cửa ải thứ hai."
Nói xong, Mỹ Tuyết đưa mắt nhìn đám người một chút, rồi cô lập tức dẫn mọi người đi tới cửa ải thứ hai.
Ngay khi vừa thấy được nội dung của cửa ải thứ hai, tất cả tuyển thủ ngoại trừ Vương Triệt, đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Tại phía trước là một khu vực đang thiêu đốt hừng hực hỏa diễm.
Bên trên hỏa diễm còn treo lấy lít nha lít nhít từng viên bi thép lớn chừng quả đấm.
Mỹ Tuyết giới thiệu:
"Cửa ải thứ hai chính là sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ trong một lần duy nhất, để cuốn lấy càng nhiều bi thép càng tốt."
"Hỏa diễm bên dưới có nhiệt độ không cao, chỉ có hơn tám trăm độ mà thôi."
Hơn tám trăm độ là nhiệt độ bình thường khi nấu đồ ăn bằng khí gas trong gia đình.
Một vị tuyển thủ nhịn không được hỏi: "Tiểu thư Mỹ Tuyết, cô thật sự không phải đang nói đùa chứ? Thứ Hồn kỹ Phóng Tơ sợ nhất chính là hỏa diễm mà! Đừng nói là hơn tám trăm độ, coi như chỉ có ba năm trăm độ, thì sợi tơ cũng sẽ nhanh chóng bị hòa tan!"
Các tuyển thủ còn lại cũng đưa mắt nhìn về phía Mỹ Tuyết, trong mắt bọn họ có một chút hoài nghi về trận thi đua này.
Mỹ Tuyết lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một vẻ băng lãnh: "Tôi không hề nói đùa! Thật ra, sợi tơ mà chúng tôi tuyển chọn với tám trăm độ là yêu cầu thấp nhất. Nếu như sợi tơ không cách nào chịu đựng nhiệt độ cao, vậy sau khi chúng tôi gia công sẽ không đạt được hiệu quả."
"Như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Các vị cảm thấy tám trăm độ là cao, nhưng các vị có biết nhãn hiệu thời trang cấp cao nhất tại Liên Bang Võ Hồn này không? Trang phục mà bọn họ sản xuất ra đều hướng tới những người là cường giả đỉnh cao hay nhân viên nghiên cứu khoa học trong các ngành nghề. Cho nên sợi tơ làm nguyên vật liệu phải có khả năng tiếp nhận nhiệt độ rất cao, có thể đạt tới tám ngàn độ. Như vậy các vị có cảm thấy rất không có khả năng hay không?"
"Nếu các vị cảm thấy không được, vậy thì có thể lập tức bỏ cuộc!"
Mỹ Tuyết thật sự đã nói hết lời.
Rất nhiều tuyển thủ nghe xong đều lâm vào trầm tư.
Chuyện này hiển nhiên không phải nói đùa.
Thật ra bọn họ cũng đều biết, người ta cho ra những điều kiện phong phú như này là để ký kết hợp đồng, cho nên dù chỉ muốn đạt được bát sắt thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói là đạt được bát vàng.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới nó lại khó đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận