Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 267: Tề Mặc (10/30)

Trực giác và thần thức không có quan hệ.
Đó là bản năng của Vương Triệt được sản sinh ra sau vô số trận chiến và khảo nghiệm.
Chuẩn xác hay không thì khó mà nói...
Nếu như trực giác là sai thì ngược lại không quan trọng.
Còn nếu như là đúng, vậy khẳng định đang có Khế Hồn Sư mạnh mẽ hơn anh đang quan sát.
Vương Triệt thầm nghĩ:
'Nhưng coi như trực giác của ta là đúng, thì người này nhất định không có ác ý. Nếu không hắn đã sớm xuất hiện và xử lý ta. '
'Chắc chắn hắn không thuộc về quân đội, tuy ta có thân phận Vương Thiên Bá, nhưng Châu Tây Nhạc sẽ không sắp xếp Khế Hồn Sư cường đại như vậy để âm thầm bảo hộ ta. Vả lại, người này cũng không xuất thủ đối phó với Quỷ Hồn Sư và bầy kiến, vậy khẳng định hắn không thuộc về quân đội. '
'Nói cho đúng, hắn không thuộc về chính phủ. Chẳng lẽ hắn là Khế Hồn Sư cường đại đến từ trận doanh trung lập? '
Vương Triệt hơi động trong lòng.
Trận doanh trung lập có ý nghĩa là sẽ không giúp ai.
Cho dù trùng hợp đụng phải cũng coi như đang xem kịch mà thôi.
Hắn sẽ bí mật quan sát và nhất định hắn đã được người khác phái tới!
Rất không có khả năng hắn tới cứu ta, nếu không vừa rồi hắn sẽ xuất thủ...
Nếu như là đến xem kịch, vậy hắn chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này.
Vương Triệt khẽ nhíu mày, tựa như nghĩ tới điều gì đó:
'Nếu như trực giác của ta là đúng, vậy khả năng lớn nhất hắn là do người khác phái tới để quan sát ta! Nếu là dạng này, người có được bối cảnh để cử hắn tới và đã từng qua lại với ta thì chỉ có... Lâm Hi? '
'Lâm Hi rất có bối cảnh, nên khi ra vào thành đều sẽ không cần đi cùng các bạn học trên tàu đệm từ trường. Nếu như cô ấy ra khỏi thành, lấy bối cảnh sau lưng của cô ấy, tất nhiên sẽ có Khế Hồn Sư cường đại âm thầm bảo hộ, như vậy thì còn nghe được. '
'Mà hình như Lâm Hi đã đoán được mấy phần ta có thân phận Vương Thiên Bá... Chẳng lẽ cô ấy còn đoán được khi mình ra khỏi thành sẽ bị Quỷ Hồn Sư tập kích? Sau đó ta sẽ bại lộ thực lực nên cô ấy mới cử đi Khế Hồn Sư của cô ấy đi theo quan sát ta? '
'Lâm Hi muốn nhìn thấy một chút át chủ bài của ta, sau đó sẽ có chỗ chuẩn bị tại Khải Huyền Cup chăng? '
'Nếu là như thế, vị bạn học Lâm Hi này ngược lại là tính toán rất sâu... '
Vương Triệt trầm tư một phen.
Tuy nhiên, tiền đề của mọi thứ là trực giác của anh phải đúng.
'Có thể là mình đang đấu trí đấu dũng cùng với không khí cũng nên... đấu trí với hư không ư? '
Vương Triệt giả bộ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và lấy nước mưa để rửa mặt.
Không lâu sau, vị đội trưởng của tiểu đội kia đã mang theo Vương Triệt nhanh chóng rời khỏi nơi đây...
Một lát sau, có một bóng người xuất hiện trong hư không...
Bóng người lẩm bẩm nói: "Anh chàng này đang có ý gì? Mình còn tưởng rằng anh ta đã có thể phát hiện ra mình, dọa cho mình sợ hãi một hồi. Anh ta chỉ muốn rửa mặt thôi sao?"
Bóng người này là nhân chứng duy nhất trong toàn bộ quá trình chiến đấu vừa qua.
Nhưng do trở ngại từ lời thỉnh cầu của Lâm Hi nên nhiều lần cô ta đã muốn xuất thủ.
Nhưng... cứ như thế mà bỏ dở.
Bởi vì, khi quan sát từ đầu đến cuối, sự tính toán của Vương Triệt đều rất chuẩn xác.
Khiến cô ta cảm thấy mình là một người dư thừa!
Cô ta đã từng chứng kiến rất nhiều trận chiến hoành tráng trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.
Duy chỉ có trận chiến này dù không có cấp độ cao, nhưng lại có thể làm cho cô ta cảm thấy kinh tâm động phách!
Từ lúc thiên lôi đánh xuống, cô ta đã liên tục chấn kinh không thôi...
Bóng người nói thầm vài tiếng, âm thanh đột nhiên trở nên có mấy phần hào hứng:
"Lục Mao Trùng biến thái như vậy... Loại Hồn kỹ thần bí khiến cho thân thể đổi màu và nhất là một chiêu cuối cùng kia... Ngay cả mình cũng đều chưa bao giờ thấy qua... Đến nghe cũng đều chưa từng nghe nói qua..."
"Tiểu thư Hi ơi, nếu cô gặp được anh ta tại Khải Huyền Cúp thì..."
Tề Mặc bỗng nhiên cười lên vài tiếng.
"Ngược lại là tôi cảm thấy rất mong chờ... cô sẽ bị anh ta đánh thảm thế nào..."
---
Thành Vinh Đô quả thực là một thành phố lớn.
Đây là cảm giác đầu tiên của Vương Triệt sau khi đến nhà ga tàu đệm từ trường ở Thành Vinh Đô.
Nhà ga nằm giữa sườn núi, không quá cao so với mặt nước biển, nhưng từ trên cao nhìn xuống, vẫn có thể nhìn thấy một phần diện mạo của thành Vinh Đô.
Điều làm người ta chú ý nhất chính là một tòa cao ốc rất cao.
Bởi vì trên tòa cao ốc này có một biểu tượng hồn sủng cực kỳ lớn.
Hồn sủng này là một con Trúc Hùng.
Hình dáng và màu sắc cơ thể nó có phần giống với gấu trúc tại tiểu Lam Cầu.
Nó có cái đuôi to hơn một chút, giống như một quả cầu bằng sợi chỉ.
Nhưng thân thể nó lại nhỏ hơn so với gấu trúc một xíu.
Trông cực kì đáng yêu.
Đây là một loại Hồn Sủng của châu Tây Nhạc.
Vị đội trưởng lên tiếng: "Trúc Hùng là con thú may mắn của châu Tây Nhạc chúng ta."
Anh ta không có đưa Vương Triệt đến căn cứ quân sự ở biên giới, mà là hộ tống anh đến tận nhà ga.
Vì tại nhà ga có thể chuyển trạm, sau đó về khách sạn do nhà trường chuẩn bị để nghỉ ngơi thật tốt.
Vương Triệt cười nói: “Đó là một câu chuyện lịch sử!”
Vị đội trưởng mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đó là điều tất nhiên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận