Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1357: Hai Vạn Năm Tu Vi Hồn Lực

Quang cảnh không ngừng biến hóa, đầu óc Hùng Bảo hoàn toàn mơ hồ.
Có đôi khi nó suy nghĩ muốn mở to mắt ra, nhưng mỗi khi có ý nghĩ này thì nó sẽ ngăn chặn lại, và trong miệng nó tiếp tục mặc niệm Cửu Chiến Phi Tiên Quyết.
Hùng Bảo cũng không biết nên tu luyện bộ công pháp này như thế nào.
Nó chỉ biết Vương Triệt đã nói công pháp này nặng về sự cảm ngộ, và hết thảy quang cảnh mà nó chứng kiến đúng là rất cần sự cảm ngộ.
Hùng Bảo chỉ cảm thấy tinh thần sững sờ, thân thể có chút lóe ra ánh sáng và sáng lên một vệt bóng mờ. Sau đó hư ảnh cự thú bắt đầu diễn luyện đủ các loại võ đạo thần thông, chỉ để lại từng đạo quang ảnh thâm ảo khó lường tại bên trong hư không!
Tất cả quang ảnh đều tràn vào linh hồn của Hùng Bảo.
Cuối cùng Hùng Bảo liền đại chấn tinh thần và mở choàng mắt ra.
Nó thấy mình vẫn đang ở tại tầng thứ ba của Vạn Tàng Đạo Cung, nhưng nó lại không thấy Vương Triệt đâu.
Hùng Bảo nhìn xem mình một chút và phát hiện lông tóc trên người nó đang chiếu sáng lấp lánh!
"Ngao?"
Hùng Bảo có chút mê mang, vì nó chỉ mới tu luyện một chút thì làm sao thân thể lại phát sáng rồi?
Ngay lập tức nó cảm giác thân thể mình phảng phất như có lực lượng dùng không hết!
Sau đó nó lại cảm thụ tu vi hồn lực của mình.
"Ngao!"
Hùng Bảo liền giật nảy mình!
Hai vạn năm tu vi hồn lực ư?
Tại sao tu vi hồn lực của mình lại cao đến như vậy?
Hùng Bảo còn nhớ rõ lúc nó mới vào Lôi Minh Hồn Thổ lần trước thì cũng chỉ có hơn 9000 năm tu vi hồn lực. Sau khi đi ra Lôi Minh Hồn Thổ và tiến vào Mặc Ngọc Tinh thì tu vi hồn lực của nó cũng không có tăng lên quá nhiều.
Hùng Bảo vẫn luôn đi theo Vương Triệt và Ma Cổ Mông để khai hoang Mặc Ngọc Tinh, đôi khi nó sẽ tu luyện một chút Hồn kỹ, nhưng cũng còn chưa tới một vạn năm tu vi hồn lực.
Vậy tại sao Hùng Bảo chỉ tùy tiện tu luyện một chút mà đã hơn hai vạn năm tu vi hồn lực rồi?
Hùng Bảo nhìn quanh bốn phía vẫn còn trưng bày rất nhiều tinh thạch, và những tinh thạch này đều khai quật ra từ cái khoáng mạch Hồn Tinh kia.
Bên trong không gian của tầng thứ ba có nồng độ hồn lực vô cùng nồng đậm.
Vả lại hồn lực ở đây còn không ngừng hội tụ lên trên thân Hùng Bảo.
Những tinh thạch này giống như là một loại trận pháp nào đó.
"Ồ? Mi tỉnh lại rồi à?"
Thân ảnh Vương Triệt bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa.
"Ngao ngao ngao! !"
Hùng Bảo lập tức chạy tới và mang vẻ mặt mơ hồ kêu lên.
Vương Triệt quan sát trên dưới Hùng Bảo một chút rồi khẽ mỉm cười nói:
"Không tồi! Xem ra mi đã tu luyện thành công Cửu Chiến Phi Tiên Quyết! Vô Tướng Tu Di Thần kia xem như đã được mi tu luyện thành công."
"Đã có một sợi võ đạo thần vận cho nên mi tu luyện xác thực dễ dàng hơn rất nhiều."
"? ? ?"
Hùng Bảo vẫn còn rất mờ mịt.
Cái gì chứ?
Mình đã tu luyện thành công rồi sao?
Nhưng tại sao mình lại không có cảm giác gì nhỉ?
Hùng Bảo cực kỳ hưng phấn mà kêu to: "Ngao ngao ngao!"
Nếu Vương Triệt đã nói mình tu luyện thành công thì khẳng định mình đã tu luyện thành công rồi!
Mình quả nhiên là một vị tiểu thiên tài!
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà ta đã tu luyện thành công!
Vương Triệt cười cười vì đã biết ý nghĩ trong nội tâm Hùng Bảo nên liền nhắc nhở: "Đã qua đi hơn nửa năm rồi đấy!"
"? ? ?"
Hùng Bảo hơi sững sờ và trực tiếp choáng váng.
Mình đã tu luyện lâu như thế sao?
Đây là chuyện không có khả năng!
Vương Triệt cười nói: "Sau khi mở ra Tu Di Thần thì bản thân mi sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua. Thời gian chỉ qua đi nửa năm mà thôi nên đã coi là nhanh rồi, ngộ tính của mi phi thường tốt."
Đương nhiên, Hùng Bảo trước mắt chỉ được xem như nhập môn vào Cửu Chiến Phi Tiên Quyết mà thôi.
Dù đứng trên bờ vai của tiền bối để tu luyện nhưng bản thân Hùng Bảo cũng không thiếu cái gì, cho nên tốc độ tu luyện này của nó là rất nhanh.
Tăng thêm hoàn cảnh nơi đây quá tốt, vậy sẽ rất nhanh để Hùng Bảo có thể đạt tới trình độ của Cửu Khuyết Tu Di Viên năm xưa.
Không nói đến Liên Bang, mà chỉ với loại điều kiện như Mặc Ngọc Tinh thì Vương Triệt cũng không có được.
Nửa năm qua, Vương Triệt đã cho Hùng Bảo ăn đan dược trong vô thức và bày trận để nó tu luyện. Chỉ tính về số Hồn Tinh Thạch hao phí thì đã nhiều vô số kể rồi.
Vì Hùng Bảo tu luyện công pháp này so với Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm còn phiền phức hơn.
Cũng may là Hùng Bảo cũng không nằm ngoài hi vọng, xem như nó đã tu luyện thành công.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hùng Bảo mà Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Mi còn không biết mình đã tu luyện ra cái gì đâu! Đợi lát nữa ra ngoài ta sẽ giúp mi thử nghiệm một chút! Ừm, hiện tại đi ra kia xem một chút đã! Hơn nửa năm qua vừa vặn Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình cũng đã sáng tạo ra sinh mệnh Hồn thú rồi!"
Thời gian vội vàng qua đi, hơn nửa năm mà nhanh như đấy.
Hùng Bảo có chút tâm tình thấp thỏm mà đi ra tầng thứ ba của Vạn Tàng Đạo Cung.
Đập vào mắt nó chính là một mảnh tuyền lâm sinh cơ dạt dào, xanh biếc trùng trùng.
Ở nơi xa là một cái hồ lớn, hồn lực bên trong không khí ở nơi đó hình như còn nồng đậm hơn bên trong Vạn Tàng Đạo Cung.
Hùng Bảo liền hít sâu một hơi và nó liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, mát mẻ, tươi đẹp.
Bốn phía sinh trưởng ra đại thụ màu nâu xanh. Tuy Hùng Bảo đã giúp đỡ Tiểu Mao Trùng làm ruộng một đoạn thời gian, nhưng nó lại không thể nhận ra những loại thực vật này.
Đây cũng không phải là hồn thực do Vương Triệt gieo trồng trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận