Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1279: Tiếp Nhận

Lưu Ly Thiên Vương suy nghĩ rồi nói: "Đó chỉ là phỏng đoán chứ chưa chắc là thật, nhưng xác thực nó cũng sẽ có phiền phức! Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn không tiếp nhận, và chúng tôi sẽ một lần nữa chọn lựa ra một vị Khế Hồn Sư trẻ tuổi khác. Vậy cậu có muốn nhận hay không?"
Lưu Ly Thiên Vương yên tĩnh nhìn xem Vương Triệt.
Vương Triệt cười nói: "Muốn chứ! Đương nhiên là tôi muốn rồi!"
Thật ra dù Vương Triệt không nhận lấy cái ban thưởng đặc thù này thì khẳng định vẫn có thể đổi thành đồ vật khác.
Nhưng thế giới này lại lấy hồn sủng làm chủ thể.
Mà nguyên nhân Vương Triệt tiếp nhận cũng không phải là do con hồn sủng này quá cấp cao, mà là do nó đầy đủ thần bí và đặc thù, khiến cho anh rất có hứng thú.
Vả lại Thâm Không Thiên Vương đã biến mất tại bên trong Băng Cung, như vậy Vương Triệt muốn tìm được tin tức của Long châu thì anh cũng phải đi tới Băng Cung một chuyến.
Sự tình đã đáp ứng với Siêu Huyễn Long thì Vương Triệt đương nhiên sẽ không thể quên.
Về phần phiền phức thì Vương Triệt tất nhiên sẽ không sợ phiền phức. Vì tu tiên giả chú trọng nhất chính là kỳ ngộ và lịch luyện.
Lúc trước sự tình của Không Thần Long còn phiền phức hơn nhiều, và còn có cả sự tình của Thần Quang Kình và Ma Cổ Mông, cho đến sự tình của Mộng Dụ Huyễn Linh. Tất cả đều là một con phiền phức hơn so với một con.
Lưu Ly Thiên Vương lấy ra một quả trứng hồn sủng màu bạc đưa cho Vương Triệt và nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đem quả trứng hồn sủng siêu phàm này giao cho cậu. Nếu cậu dốc lòng bồi dưỡng cho nở ra, vậy đại khái vào cuối năm thì nó sẽ có thể nở."
Sau khi tiếp nhận trứng hồn sủng siêu phàm thì Vương Triệt liền cảm thấy một luồng hơi lạnh tỏa ra.
Quả trứng hồn sủng này cũng không tính là lớn, so với trứng của Tiểu Mao Trùng lúc trước thì còn hơi nhỏ hơn một chút.
Lưu Ly Thiên Vương tiếp tục nói:
"Tại bên trong quá trình ấp nở nó mà cậu gặp được bất kỳ trở ngại và khó khăn nào thì đều có thể liên hệ với Bắc Minh Thiên Vương. Đồng thời các vật liệu cần thiết để ấp nở nó thì cậu sẽ được chiến khu cung cấp. Vì chiến khu rất xem trọng con hồn sủng này đấy."
"Nếu như cậu gặp phải nguy hiểm hoặc là không thể tiếp tục kiên trì, vậy cậu cũng có thể nói với chúng tôi."
"Trước mắt các giáo sư nghiên cứu tại căn cứ đã đại khái có thể xác định con hồn sủng có hệ thuộc tính là hệ hàn băng hệ và hệ thời gian tương đối đặc thù."
Vương Triệt có chút ngoài ý muốn nên hỏi: "Nó có hệ thời gian sao?"
Lưu Ly Thiên Vương nói: "Không quá xác định! Chúng tôi chỉ là từ bên trong quả trứng cảm ứng được năng lượng dao động nhỏ bé của nó. Đứa nhỏ trong này đã phong ấn mình cực kỳ mạnh, nó tựa như cũng không muốn mình nở ra, cho nên chúng tôi sẽ không thể cưỡng ép đi cảm giác được, nếu không chúng tôi sẽ đụng phải sự kháng cự cực lớn từ nó."
"Mà chúng tôi cho rằng nó có hệ thời gian hệ là do quả trứng hồn sủng này phi thường cổ lão. Thời gian đã qua đi lâu như vậy nhưng nó cũng không chịu nở ra, và nó vẫn còn có thể bảo trì sinh mệnh lực cường thịnh đến như vậy, thế thì nhất định nó sẽ có quan hệ cùng với hệ thời gian."
Lưu Ly Thiên Vương gửi vào máy truyền tin của Vương Triệt một đống tư liệu nghiên cứu đã mã hóa.
"Những tư liệu nghiên cứu này là thành quả trước mắt của chúng tôi, cậu nên nhìn kỹ một chút."
"Cậu có thể cùng nó ký kết sinh mệnh hồn ước hay không thì liền nhìn bản lĩnh của cậu."
Lưu Ly Thiên Vương nói xong liền rời đi.
Vương Triệt vuốt vuốt quả trứng hồn sủng này và khẽ nói: "Thật có ý tứ!"
Về trứng hồn sủng Siêu phàm thì ngay cả trứng của tiểu Huỳnh Mộng Linh cũng đều không có đạt tới phẩm cấp này.
Mà tiểu Huỳnh Mộng Linh cũng không phải là ấu sinh phẩm cấp siêu phàm.
Mộng Dụ Huyễn Linh là loại đã hoàn toàn biến dị cho nên mới vượt qua cả phẩm cấp siêu phàm.
Đối với việc bồi dưỡng hồn sủng thì Vương Triệt cũng không ngại.
"Siêu phàm chính là một đứa nhà giàu ăn vàng, vả lại nó còn là một con hồn sủng hệ hàn băng và hệ thời gian. Nó thật không tốt để bồi dưỡng."
Vương Triệt cất kỹ quả trứng hồn sủng siêu phàm này vì trước mắt anh cũng không cảm giác ra được nó có cái gì đặc biệt.
Vương Triệt dự định sau khi trở về anh sẽ xem thật kỹ những tư liệu nghiên cứu kia mới được.
"Vị Lưu Ly Thiên Vương này..."
Vương Triệt nhìn xem bóng lưng của Lưu Ly Thiên Vương mấy giây rồi mới quay người rời đi.

Cúp Vương Giả đã kết thúc nên rất nhiều Thiên Vương đều mang tâm tư mà rời đi.
Chỉ có Lưu Ly Thiên Vương vẫn như cũ đứng tại một góc Đấu Thần Đài để nhìn xem cái đài cao trống trải rộng lớn này.
Phía dưới Đấu Thần Đài là núi non sông ngòi mênh mông bát ngát, có thể mơ hồ nhìn thấy biên giới châu lục ở nơi xa.
Chiến trường cổ lão này phảng phất như vẫn còn quanh quẩn từng tiếng rít gào chiến đấu.
Không bao lâu sau, một bóng người đi tới phía sau Lưu Ly Thiên Vương và hỏi: "Có chỗ nào không giống không?"
Lưu Ly Thiên Vương đáp: "Chỗ nào cũng đều không giống!"
Cái bóng lướt qua một luồng gió mát, yên tĩnh một lát rồi mới lên tiếng:
"Cậu ta chỉ là một vị sinh viên thiên tài bình thường! Hơn mười ngày trước tôi đã điều tra qua và cũng đã nhìn ra như vậy! Ngôn từ cử chỉ của cậu ta đều rất bình thường! Dù là thiên tài nhưng cậu ta vẫn ở bên trong phạm vi cho phép, chỉ là xếp hạng của cậu ta xác thực đã rất nhiều năm đều không có loại thiên tài này! Cậu ta đã hạng nhất trong lịch sử Đông Hoa!"
"Mà chuyện này cũng rất bình thường! Đông Hoa đã bao nhiêu năm không sinh ra một nhân vật hào kiệt như vậy! Cô thì không thể tính vào! Nhiều năm như vậy mới sinh ra một cái nên cũng là chuyện thường tình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận