Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 443: Thành Quả Huấn Luyện Đã Hiện Hiển

Huấn luyện tại linh hồn huyễn cảnh chỉ có một ngày, qua thời gian này thì đều phải đi ra.
Nơi này cũng tương tự nên không thể đợi quá lâu.
Nếu đợi quá lâu tại loại huyễn cảnh đè nén này thì cũng không phải việc tốt.
Tuy Trần Phi biết chung quanh đều là giả tượng nhưng trong lòng cũng hơi e ngại, tuy nhiên anh ta còn có thể tiếp nhận, chỉ có hồn sủng của anh ta là thật sự không thể tiếp thụ được.
"Trần Phi, anh sao rồi?"
Bạch U U và Trình Chanh đi tới, đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Phi thở dài nói: "Không đợi một lát là đi không được. Tình huống của những người khác cũng không khác mấy, muốn đi thì hẳn là đều phải tốn thêm mấy tiếng..."
Trình Chanh nói: "Tôi nhìn thấy có mấy con hồn sủng hệ Tinh Thần chẳng mấy chốc sẽ xuất phát."
Bạch U U nhìn một chút, nói: "Hẳn là đều không khác mấy! Nơi này… chỉ cần là hồn sủng thì tạm thời đều không thể thích ứng kịp."
Liệt Diễm Tước của Thôi Ngạo dùng cánh ôm chặt lấy hai chân Thôi Ngạo và không muốn nhúc nhích.
Bạo Lôi Nha và Phong Lôi Ám Nha của Lôi Vân Phong cũng dứt khoát trực tiếp nằm trên mặt đất và không muốn đi một bước.
Ngay cả Lôi Vân Phong cũng ghé vào Bạo Lôi Nha và Phong Lôi Ám Nha của anh ta... Nhìn qua còn sợ hãi hơn cả hồn sủng của mình...
Tình huống Bão Sơn Trúc Hùng của Dương Tiểu Sơn thì cũng không tệ lắm.
Tinh thần ý chí của Bão Sơn Trúc Hùng rất mạnh, mặc dù cũng có e ngại nhưng nó đã dần tốt hơn sau khi được Dương Tiểu Sơn khuyên bảo.
Tình huống của con Phi Thiên Cuồng Tích của Triệu Y Hiệp không khác mấy so với Bão Sơn Trúc Hùng. Phi Thiên Cuồng Tích có tính cách rất cuồng bạo phách lối, không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này nó cũng hơi bó tay bó chân, tuy nhiên so với các hồn sủng khác thì mạnh hơn không ít.
Tình huống tốt nhất là hai bạn học sinh có được hồn sủng hệ Tinh Thần.
Trong đó có một con là Trí Tuệ Đậu Đinh, đây là một loại hồn thú nhỏ rất lễ phép, mang khăn quàng cổ và toàn thân hiện ra màu xanh trắng.
Người nó tròn vo, có hai cái chân nhỏ và trên thân có đường vân đặc biệt, trông cực kỳ đáng yêu.
Một con khác là Bái Nguyệt Tiểu Tăng, đây là một loại loại hồn sủng hình người, có hình thể giống như trẻ em nhân loại.
Nó bay lơ lửng giữa không trung, giống như là một vị tăng giả khổ hạnh, thường xuyên phát ra tinh thần lực rất mạnh mẽ, sau đó lễ bái mặt trời mặt trăng và tiến hành cầu nguyện.
Chủng loại hồn sủng hệ Tinh Thần tương đối ít.
Và cũng rất khó để trở thành hồn sủng ấu sinh bởi vì không tốt để bồi dưỡng, ngay cả ký kết sinh mệnh hồn ước cũng tương đối khó.
"Hai con hồn sủng này hẳn là chẳng mấy chốc sẽ hành động. Chậc, Khế Hồn Sư của con Trí Tuệ Đậu Đinh kia còn là một vị mỹ nữ, không giống như là người của Châu Tây Nhạc chúng ta..."
Bạch U U chăm chú nhìn thêm, cảm thấy hồn sủng hệ Tinh Thần xác thực rất lợi hại.
Cực kỳ thích ứng với huyễn cảnh.
Trần Phi nhìn quanh, anh ta phát hiện đúng là không thấy được thân ảnh của Vương Triệt nên hỏi: "Vương Triệt đâu rồi? Không biết con sâu nhỏ kia có tình huống như thế nào?"
Bạch U U và Trình Chanh cũng không phát hiện ra Vương Triệt.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên: "Ở phía trước."
Lôi Vân Phong chỉ về phía trước và khẽ nói: "Người ta đã đi rồi!"
Nghe vậy thì mấy người đều nhao nhao nhìn lại, tất cả lập tức nhịn không được mà kinh hô lên.
Tại phía trước, Vương Triệt đang đi tới, phía sau mông anh đi theo một con Lục Mao Trùng và một con Từ Lực Kiếm đang thảnh thơi xuất phát.
Nhất là con Lục Mao Trùng kia, biểu cảm của nó giống như là đến đây du lịch vậy. Nó vừa đi còn vừa khẽ hát...
Vương Triệt đi rất nhanh, anh chỉ hơi quan sát tình huống xung quanh một chút rồi liền thả ra Lục Mao Trùng với Từ Lực Kiếm và bắt đầu đi về phía trước.
Nói thế nào nhỉ?
Ừm... Chỉ đến khi Lục Mao Trùng nhìn thấy tổ tiên của mình, cũng chính là các thi hài Lục Mao Trùng thì nó mới hơi sững sờ. Còn lại cơ bản nó không có cảm giác gì.
Rốt cuộc Không Thần Long nó cũng đã gặp, nên nơi đây thì tính là gì.
Cộng thêm Lục Mao Trùng đã trải qua một tuần uy áp tinh thần của Vương Triệt, nên khi đối mặt với hoàn cảnh hư giả này thì nó hoàn toàn không sợ.
"Nhìn xem, phía trước là thi thể một con Lục Mao Trùng, xem ra nó đã táng thân ở đây vượt qua ba ngàn năm tuế nguyệt."
Vương Triệt bỗng chỉ vào một bộ thi hài khá lớn phía trước để nhìn xem Lục Mao Trùng phản ứng thế nào.
Lục Mao Trùng: " (








)/"
Lục Mao Trùng nhìn xem một chút rồi bỏ đi chỗ khác.
Thậm chí cũng không hề làm cho bước chân của nó chậm lại một nhịp.
Từ Lực Kiếm bên cạnh cũng không khác mấy với Lục Mao Trùng. Tuy nó là sinh mệnh máy móc nhưng nó cũng có cảm xúc.
Tuy vậy khi đối mặt với huyễn tượng trình độ này thì nó đã có sự chống cự rất mạnh.
Không có cách nào, nó thậm chí còn cảm thấy những thi hài kia cũng không bằng một phần năm uy áp tinh thần của Vương Triệt.
Vương Triệt hài lòng gật đầu và chỉ vào đằng sau, nói: "Không tệ. Bây giờ bọn mi nhìn đằng sau đi, nhìn xem những hồn sủng kia xem? Suy nghĩ lại sự cố gắng mấy ngày nay có phải rất không uổng phí đúng không?"
Lục Mao Trùng xoay người lại đằng sau, nó thấy được một mảng lớn hồn sủng đang đứng tại nguyên chỗ.
Bên trong ánh mắt bọn chúng rõ ràng đang có cảm xúc kháng cự và sự e ngại, không bằng lòng động đậy.
Tình thần Lục Mao Trùng liền chấn động, nó lập tức cảm thấy mình rất đẹp trai.
Không uổng công mấy ngày nay nó đã chịu đủ sự tàn phá từ uy áp tinh thần của Vương Triệt!
Lúc này, những học sinh kia và hồn sủng của bọn họ đã kịp phản ứng.
Tất cả đều nhìn về phía Vương Triệt và từng người đều lộ ra vẻ mặt chấn kinh, không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận