Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 741: Nhảy Vào Băng Hỏa Sơn

Lục Mao Trùng vừa đi tới chỗ núi băng biển lửa thì toàn thân nó liền run lên vì lạnh, thân thể nó dường như đã co lại mấy phần.
Vỏ kiếm điện từ cũng đã u ám không còn ánh sáng.
Không có hồn lực lưu chuyển nên đạo hồn khí cũng sẽ ngừng hoạt động.
Đi được mấy bước thì Vương Triệt lập tức lùi lại.
Lục Mao Trùng thì càng trực tiếp lùi ra bên ngoài núi băng.
Nó vừa lùi ra thì đã cảm thấy toàn thân ấm áp lên rất nhiều.
Không nghĩ cũng biết nhiệt độ nơi này thấp đến cỡ nào.
“Ti ngô ti ngô!”
Lục Mao Trùng kêu lên một tiếng với Vương Triệt.
Ý nói nó ta đó sẽ không chịu nổi.
Bây giờ Lục Mao Trùng đã dường như miễn dịch với lửa, đặc biệt là sau khi tiến vào trạng thái thức tỉnh hỏa diễm, nó vừa có sự miễn dịch và vừa có sự hấp thụ rất mạnh đối với hỏa diễm.
Đương nhiên cũng chỉ hạn chế đối với hỏa diễm bình thường mà thôi.
Nếu vứt Lục Mao Trùng vào trong mặt trời thì tất nhiên nó cũng sẽ bốc hơi.
Đây là cửa ải cuối cùng của Thiên Quan Hỏa Chủng, mấy năm nay cũng không có mấy tuyển thủ có thể vượt qua cửa ải này.
Đa số tuyển thủ chỉ đến đây để thử sức một chút, rồi sau đó đều trực tiếp từ bỏ.
Bất luận là trèo lên trên núi băng, hay là trèo lên trên núi lửa, ai cũng đều phải chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt, thấu tận xương cốt.
Vương Triệt nhìn ngọn lửa cháy hừng hực mà cười nói:
“Có lẽ không phải là Cốt Linh Băng Hỏa.”
Đương nhiên, Hỏa Diễm gì không quan trọng, mà là sau khi đi lên núi băng này hồn lực sẽ ngưng lại, nên chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể để đi lên, mà việc này là rất khó.
Không có hồn lực mà chỉ dựa vào thân thể để chống lại cái lạnh như này thì…
Đương nhiên khế hồn sư trung cấp và cao cao đều có thể làm được, nhưng khế hồn sư tại giai đoạn này sẽ không làm được.
Vương Triệt sẽ không lựa chọn tiếp tục lên núi, vì bất kỳ cửa ải khảo nghiệm nào đều tuyệt đối không phải là để cho tuyển thủ thất bại.
Vì đã là khảo nghiệm thì chắc chắn sẽ có huyền cơ ảo diệu bên trong.
Chỉ cần đoán được điều này là đủ rồi.
“Thiên Quan Hỏa Chủng… bắt chước theo nhân loại thời tiên cổ để sắp xếp thành khảo nghiệm, vậy muốn lấy được viên Hỏa Chủng này thì ta cần phải…”
Vương Triệt ngẩng đầu lên nhìn xem tòa núi hỏa băng kia.
Ngọn lửa phập phùng bên trên và gần như ngay trong gang tấc.
Đối với bất kỳ khế hồn sư nào mà trèo lên ngọn núi cao mấy trăm mét thì đều dễ dàng như ăn cơm uống nước.
Nhưng bây giờ nó lại xa vời không thể đến gần.
Cửa ải của khu di tích đều sẽ xảy ra biến hóa.
Một khi có người phát hiện ra sự huyền diệu của cửa ải và có thể xông qua, vậy năm sau cửa ải sẽ thay đổi thành dạng mới.
Giống như cửa ải này, từ lúc thiết lập đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được.
“Hướng lên trên sẽ chết, vậy còn hướng xuống dưới thì sao?”
Vương Triệt dẫn theo Lục Mao Trùng đi đến điểm bị chia cắt của ngọn núi băng.
Núi băng bị một phân thành hai nên đương nhiên ở giữa sẽ xuất hiện một khe rãnh giống như vực sâu địa ngục.
Bên dưới thì càng lạnh giá hơn, và đồng thời còn có hàn băng và dung nham đan xen giao nhau, nhìn có vẻ đáng sợ hơn cả bên trên.
Vương Triệt nhìn một chút rồi bật cười.
Sau đó anh bước lên hai bước.
“Ti ngô? ! !”
Lục Mao Trùng lập tức đi đến và kéo chân của Vương Triệt lại, nó dùng cái đuôi chỉ vào bên trên.
Ý nó bảo chúng ta có cần thử lại không?
Hiển nhiên là Lục Mao Trùng cho rằng Vương Triệt đang muốn nhảy xuống.
Nếu nhảy xuống thì ngay cả đường quay đầu cũng đều không có.
Vậy không bằng thử trèo lên lần nữa xem sao.
“Trên núi không trèo lên được thì chúng ta sẽ nhảy xuống dưới.”
Vương Triệt không giải thích gì nhiều.
Lục Mao Trùng ngẩn người ra và thò cái đầu nhìn xuống bên dưới, rồi sau đó nó lắc đầu liên tục.
Cứ nhảy xuống như vậy không phải là nộp mạng hay sao?
Phía dưới còn đáng sợ hơn bên trên nữa a!
Vương Triệt nói: “Ta sẽ nhảy xuống dưới trước.”
Nói xong anh dang hai tay ra và nhảy xuống một cách đầy tự tin.
Lục Mao Trùng ngẩn người chốc lát rồi nó cũng không nghĩ nhiều mà soạt một cái nhảy xuống theo Vương Triệt.
Lúc này, vô số người xem thông qua phát sóng trực tiếp đều tê cả da đầu và sợ đến toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy cảnh này.
Ngay cả tiếng thảo luận cũng hoàn toàn không có, ai ai cũng vô cùng căng thẳng mà chăm chú theo dõi.
Mấy năm nay cũng không phải không có tuyển thủ nào đi đến cửa ải này, nhưng lại không có ai làm ra hành động giống như Vương Triệt.
Trong tiếng vù vù của gió lạnh và hỏa diễm, Vương Triệt cảm nhận được sự lạnh giá không ngừng xâm nhập toàn thân.
Làn da anh dường như sắp đông cứng thành lớp băng.
Lục Mao Trùng ngã vào lưng của Vương Triệt và đã biến thành một con Băng Mao Trùng.
Trong lúc không ngừng rơi xuống, hồn lực đã ngưng lại giống như bị khóa chặt.
Vương Triệt biết, có lẽ là anh đã tiến vào một vùng không gian đặc biệt của đám hồn thú cường đại.
Chưa chắc là không gian do hồn thú chế tạo ra, mà là một khu vực đặc biệt nào đó, nhưng nói một cách tương đối thì bọn chúng sẽ không mạnh như Không Thần Long hoặc là Thái Thản Cự Thú.
Mà nơi đây cũng không có sự che phủ của hồn thổ.
Lục Mao Trùng bò trên lưng của VươngTriệt và kêu lớn.
Tuy nó rất nhát gan, nhưng trong lúc Vương Triệt nhảy xuống thì tên nhóc này lại không hề nghĩ nhiều mà nhảy xuống theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận