Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 486: Thử Nghiệm Trồng Linh Điền

Võ Hồn là lực lượng thần kỳ nhất của nhân loại.
Vương Triệt trực tiếp bỏ vào một hạt giống Bạch Sam Thụ bình thường.
Bạch Sam Thụ chỉ là một loại thực vật hết sức bình thường, lúc trước Lục Mao Trùng rất thích ăn lá cây của loại cây này.
Hạt giống của loại cây này rất nhỏ.
Sau khi Vương Triệt đem hạt giống vùi sâu vào trong đất, linh điền bỗng lóe lên một chút ánh sáng. Anh cảm thấy hồn lực trong cơ thể của mình đang từ từ tiêu hao.
Chưa đến nửa giờ thì mặt đất chỗ gieo hạt giống đã bắt đầu có chút run run.
Một gốc cây mầm xanh biếc đang dần dần nhô ra khỏi mặt đất.
"Tốc độ sinh trưởng rất nhanh!"
Vương Triệt khẽ gật đầu, xem như tương đối hài lòng với loại tốc độ sinh trưởng này.
Nhìn vào mảnh linh điền này, mặc dù không phải là linh điền được luyện chế từ Cửu Thiên Tức Nhưỡng và Thiên Thủy Linh Tuyền ở trong pháp bảo bản mệnh, nhưng cũng đã có một ít năng lực.
Một chút xíu như vậy cũng đã đủ cho hiện tại rồi.
Ngay sau đó, bàn tay của Vương Triệt lóe lên ánh sáng và thi triển Hồn kỹ Sinh Mệnh Chi Thủ lên trên mầm cây kia.
Sinh Mệnh Chi Thủ có thể tăng lên tốc độ sinh trưởng của thực vật.
Đây là Hồn kỹ cực kỳ phù hợp để đi làm ruộng.
Vương Triệt cảm giác được tốc độ xói mòn của bách luyện hồn lực trong người mình lại càng nhanh hơn.
Và chồi non lúc này thì đang điên cuồng tăng trưởng với tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy được.
Không đến nửa giờ, Vương Triệt ước chừng tiêu hao một sợi bách luyện hồn lực.
Còn mặt đất đã mọc ra một cây Bạch Hoa Sam cao tầm bốn mét.
Cây bạch dương này rậm rạp lá cây, tản ra ánh sáng nhàn nhạt cùng mùi hương thơm ngát.
Vương Triệt khẽ gật đầu nói: "Đây cũng không phải là cây Bạch Hoa Sam bình thường!"
Anh lấy một mảnh lá cây và cho vào trong miệng nhai.
Vương Triệt cảm nhận được một luồng hồn lực nhàn nhạt, và nhận thấy giá trị các loại thành phần dinh dưỡng của nó cực kỳ cao.
Ăn cũng rất ngon, vô cùng thơm ngọt.
Vương Triệt thầm nghĩ: "Cái này đều không thua kém gì so với hồn thực cấp thấp nhất!”
Từ một cây bạch dương bình thường đã biến thành hồn thực đẳng cấp thấp nhất. Linh điền quả nhiên là có năng lực để cho cây trồng tăng lên phẩm cấp!
Mà tốc độ sinh trưởng cũng rất nhanh!
Nhất là sau khi Vương Triệt thi triển thêm Hồn Kỹ Sinh Mệnh Chi Thủ thì lại càng nhanh hơn.
"Chỉ là có chút hao tôtn hồn lực!"
Vương Triệt lấy ra cây bạch dương này và đem thân cây, nhánh cây và lá cây tách rời ra.
Vương Triệt suy tư nói:
"Hình như ngày mai có tiết mục trưng bày sản phẩm hoa màu thu hoạch được. Tân sinh viên ngành nông nghiệp trước khi tới học thì đều phải thử trồng tại nhà để trồng một chút cây hoa màu bình thường."
"Vậy ta liền dùng cái cây Bạch Hoa Sam này để trưng bày một chút và so sánh chất lượng."
Sau đó Vương Triệt lại lấy ra túi hạt giống Thủy U Lan và vùi sâu các hạt giống vào trong linh điền, nhưng anh không sử dụng hồn kỹ để tăng tốc mà chỉ để nó sinh trưởng tự nhiên.
Nhưng loại sinh trưởng này mọi lúc đều đang tiêu hao hồn lực của Vương Triệt.
"Ta sẽ trồng trước một túi hạt giống Thủy U Lan để thí nghiệm một chút. Thủy U Lan là hồn thực tương đối quý hiếm, tốc độ sinh trưởng so với Bạch Hoa Sam chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều. Đoán chừng không qua mấy ngày thì không thể thấy được hiệu quả!"
Vương Triệt rời đi tầng thứ nhất của Võ HồnVạn Tàng Đạo Cung rồi trở về ngôi nhà gỗ nhỏ.
Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đang ngủ rất say.
Nếu như sau khi tiến hành chiến đấu, hai bọn nó sẽ ở bên trong không gian Hồn Vực để nghỉ ngơi.
Còn bình thường không có chiến đấu thì sẽ nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Vương Triệt đi đến bên cạnh ổ của Lục Mao Trùng.
Đứa nhóc này ngủ kiểu cuộn tròn lấy thân thể, cái miệng có chút há ra và còn chãy cả nước dãi.
Hiển nhiên là nó đang tiến vào bên trong không gian mộng cảnh và vừa nằm mơ vừa tu luyện Hồn kỹ.
Vương Triệt móc ra một mảnh lá cây Bạch Hoa Sam vừa trồng và cho vào trong miệng Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng trong lúc ngủ mơ thì vô thức nhai mấy lần sau đó nở nụ cười.
" (? ? ?) !"
Hẳn là nó đang cảm thấy ăn rất ngon nên mới vô thức hé miệng cười.
Vương Triệt lại đút thêm vài lá cây Bạch Hoa Sam vào miệng nó.
Nếu là bình thường thì Lục Mao Trùng sẽ cực kỳ ghét bỏ loại lá cây Bạch Hoa Sam này.
Nhưng bây giờ nó lại hài lòng mà ăn hết.
Xem ra khi Bạch Hoa Sam được trồng trong linh điền thì thật sự đã có thay đổi rất lớn.
Sau đó Vương Triệt đi tới một bên để bắt đầu tu luyện cho mình.
Một đêm thoáng chốc trôi qua.
Một đêm này Lục Mao Trùng ngủ rất say...
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đánh răng rửa mặt xong Vương Triệt liền thu hồi Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm vào bên trong không gian Hồn Vực rồi đi tham gia lễ khai giảng.
"Đi đi đi!"
Khổng Thập Cẩm hét lớn và cùng với rất nhiều bạn học cùng nhau đi tới quảng trường trung tâm.
Vương Triệt cũng ở trong đó.
Lớp học này của anh có chưa tới 50 người.
Nếu tính cả chuyên ngành Nông Nghiệp thì cũng chưa được 200 người.
Chuyên ngành Đấu Hồn lúc nào cũng từ 300 người trở lên.
Mặc dù chuyên ngành Nông Nghiệp là chuyên ngành đáng tự hào và được giảng dạy chuyên nghiệp nhất của trường đại học Lâm Hải. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn không thể sánh bằng chuyên ngành Đấu Hồn được.
Nếu là trường đại học chuyên về ngành Đấu Hồn thì số lượng người sẽ càng nhiều hơn.
Các trường đại học hàng đầu càng là quần anh hội tụ, chỉ là một cái chuyên ngành Đấu Hồn mà ít nhất đã có 500 người.
Còn trường đại học đỉnh cấp của chiến khu thì ngược lại là không quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận