Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 750: Đối Thủ Mới

Lục Mao Trùng ngưng thần định khí, toàn thân nó bốc lên Hỏa Diễm màu xanh lam.
Con gấu trúc liền bị lạnh đến rùng mình một cái rồi cả người run lên bần bật.
Ngay sau đó, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh lam lóe lên và tấn công ado tảng đá y như sấm sét.
Hào quang biến mất trong phút chốc thì Lục Mao Trùng đã xuất hiện ở phía sau tảng đá lớn kia.
Thời gian ngưng lại vài phút, chỉ thấy tảng đá lớn bắt đầu nhanh chóng đóng băng lại và trở thành một khối băng điêu to lớn.
Lục Mao Trùng quay đầu dùng cái đuôi nhẹ nhàng điểm vào giữ tảng băng lớn.
Rắc rắc rắc...
Tảng băng nứt ra từ chính giữa và phân thành hai mảnh rồi đổ xuống.
"Đế Băng Linh Diễm đúng là lợi hại! Sau khi đóng băng thì băng diễm sẽ có thể xuyên thấu cả vật thể, lại thêm chiêu ‘liệt diễm trùng kích’ mang đến sức mạnh to lớn, nên sẽ có thể làm cho vật thể tan rã ngay bên trong, khiến cho tảng đá Hắc Kim Nham Cương kiên cố kia đã trở thành một vật vô cùng dễ vỡ, vừa chạm vào là đã vỡ.”
Vương Triệt gật đầu hài lòng.
Lực xuyên thấu của Đế Băng Linh Diễm quá mạnh.
Phối hợp với chiêu ‘liệt diễm trùng kích’ sẽ hình thành lực sát thương cực mạnh!
Chỉ là hồn kĩ trăm năm mà đã có thể sánh với hồn kỹ ngàn năm Bạo Diễm Tiễn Đạp rồi.
So với Liệt Diễm Trùng Kích hình thành từ Tiên Thiên Hồn Hỏa thì không hề kèm cạnh chút nào, mà thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Dù sao đây cũng là loại Hỏa Diễm đặc biệt.
Mà lúc này, con gấu trúc kia nhìn thấy mà choáng váng.
Nó ngẩn người tại chỗ và trong con mắt to như hạt lạc của nó tràn đầy vẻ kinh hãi.
Không thể nào!
Sao lại có thể như vậy được chứ?
Một con Lục Mao Trùng mà lại có sức mạnh to lớn như vậy sao?
Nó còn có cả chiêu thức ngầu lòi như thế ư?
Thật không thể chấp nhận được!
Con gấu trúc ngửa cổ nhìn lên trời cao, xung quanh là đám lá trúc xào xạc rơi xuống sau một trận chấn động vừa nãy.
Con gấu trúc cảm giác chính mình thật vô dụng, mỗi ngày đều huấn luyện ít nhất bốn tiếng và liên tục trong một tháng, nhưng nó cũng không thể đánh cho tảng đá lớn kia một thành hai được.
Nó cũng chỉ miễn cưỡng đánh ra một vài dấu móng vuốt mà thôi!
Nhưng một con Lục Mao Trùng mà lại có thể làm được chỉ trong một chiêu sao?
Lục Mao Trùng tỏ ra đắc ý mà nhìn về phía con gấu trúc.
Nó thể hiện sự cường đại của mình trước mặt hồn thú giống như thể hiện sự cường đại của mình trước mặt các khế hồn sư khác vậy.
Vương Triệt cũng nhìn con gấu trúc kia một chút.
Con gấu trúc kia vẫn đang nhìn lên không trung, từng mảnh lá trúc xào xạc rơi và dáng vẻ nó như đã hồn bay phách lạc...
Hiển nhiên là tâm hồn nó đã chịu sự đả kích cực lớn.
Vương Triệt lại nhìn về phía Lục Mao Trùng mà trong lòng đăm chiêu, đại khái anh đang nghĩ tới điều gì đó.
‘Đã đến lúc tăng thêm cho Lục Mao Trùng một đối thủ huấn luyện rồi, nếu không tên nhóc này sẽ ngạo mạn đến bay lên trời mất. ’
Vương Triệt trầm tư vài giây rồi anh phá lệ mà để cho Lục Mao Trùng trở lại gian nhà gỗ nhỏ nhằm tu luyện Mộc Hồn Nguyên.
Anh sẽ không trực tiếp huấn luyện cho nó nữa.
Sau đó Vương Triệt nhìn xem con gấu trúc kia.
Sau một hồi hồn bay phách lạc, con gấu trúc này đã lại cháy lên ý chí chiến đấu, nó không biết mệt mỏi mà tay đấm chân đá vào nửa khối đá đã bị vỡ vụn trong đó.
Vương Triệt không quan tâm nó mà đến trước một khối đá khác rồi chậm rãi thi triển một chiêu thức đặc biệt…
Vương Triệt giơ tay và động tác của anh như một lão tăng đang quét rác, tạo ra một cơn gió cuốn đi lá rụng trông giống như một động tác quay vòng chậm rãi.
Nhưng trong lúc khởi động lại như thiên điểu bay lượn, thần long bơi lội, đồng thời mang theo vẻ đẹp êm dịu.
Vương Triệt bỗng nhiên tấn công một chưởng vào nửa tẳng đá lớn, nhưng lại không phát ra âm thành vang vọng nào.
Lá trúc xung quanh xào xạc rơi xuống và dường như có một xu hướng như khi nãy.
Con gấu trúc đang tức giận tấn công vào tảng đá lớn để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Nó đánh mãi đánh mãi nhưng vẫn bị Vương Triệt thu hút.
Nó nhìn xem một hồi mà nghi hoặc, không biết vị nhân loại này đang làm cái gì?
Bàn tay anh ta mềm nhũn như vậy nên ngay cả tảng đá cũng không thể đánh cho ra tiếng động.
Anh ta đang múa chăng?
Con gấu trúc lập tức có niềm tin.
Quả nhiên là con Lục Mao Trùng kia là thứ dị loại!
Thiếu niên nhân loại này mới là người bình thường!
Nhìn mãi nhìn mãi thì con gấu trúc càng có thêm niềm tin!
Lá trúc xung quanh dần dần biến hóa và khí thế dường như có chút không đúng.
Nhưng con gấu trúc cũng cảm thấy không có gì.
Cho đến khi…
Ầm! ! !
Chỉ thấy một quyền cuối cùng của Vương Triệt đặt vào chính giữa của nửa ẳng đá lớn này.
Và một tiếng trầm bức vang lên, trong phút chốc nửa tảng đá lớn đã nứt vỡ thành từng mảnh đá vụn và dường như đều giống hệt như nhau!
Gấu trúc: “? ? ?”
Nó đã sốc nặng!
Cái trò đùa gì vậy?
Anh ta chỉ đập nhẹ một hồi vào tảng đá lớn mà tảng đá lớn lại bỗng nhiên vỡ vụn là sao?
Tảng đá này đã trở nên mềm yếu từ khi nào vậy?
Trong đầu của con gấu trúc tràn đầy sự khiếp sợ mà nhìn xem nửa tảng đá lớn bên cạnh mình.
Sau đó nó trực tiếp tấn công một quyền thật mạnh.
Ầm! ! !
Nhưng nửa tảng đá lớn kia vẫn không có thay đổi gì, mà đôi bàn tay của nó lại đỏ bừng lên.
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận