Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 952: Đối Mặt Cự Thú

Hà Huyên nhìn về phía Vương Triệt hỏi dò: "Muốn dừng lại hay không?"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Không cần đâu giáo sư!"
Thật ra Vương Triệt đã dặn dò Hùng Bảo nên đối mặt như thế nào rồi.
Hà Huyên không nói gì thêm mà tiếp tục quan sát.
Thông qua biến hoá rất nhỏ của Hùng Bảo là có thể hơi đoán được, lúc này Hùng Bảo đang trải qua khảo nghiệm về linh hồn như thế nào.
Bây giờ Hùng Bảo đang nương theo từng tia ánh sáng ảo giác kỳ lạ mà cảm thấy cảnh tượng quanh mình đang phát sinh rất nhiều biến hoá.
Khi tầm mắt nó ngưng tụ lại thì nó liền phát hiện bản thân mình không còn ở bên trong quảng trường của khu nghiên cứu nữa.
Bầu trời tối tăm mịt mờ như được bao phủ một tấm màn che lớn.
Gió to rít gào như thể muốn lấy hồn đoạt mệnh.
Hùng Bảo mở to hai mắt quan sát bốn phía.
Xung quanh nó đều là núi thây biển xương!
Vô số thi thể của Hồn thú đang chậm rãi hiện ra.
Hùng Bảo thấy vậy mà toàn thân run lên, nó hướng về bốn phía gào lên ngao ngao vài tiếng, từ lúc sinh ra đến giờ làm sao nó có thể thấy qua những hình ảnh này được chứ?
Đúng lúc này, tiếng kêu của nó dường như dẫn đến một thứ gì đó đến.
Tại nơi xa xa bỗng nhiên có một con cự thú to lớn cao hơn trăm mét đang phát ra âm thanh hừ hừ hừ hừ.
Đột nhiên con cự thú đó quay đầu nhìn về phía Hùng Bảo.
Hùng Bảo là một con gấu trúc có đầu óc linh hoạt.
Thứ kia quá khổng lồ!
Nhìn từ xa phải hơn trăm mét, nhưng nhìn chính diện nó phảng phất như hơn cả ngàn mét!
Nó to đến mức có thể che khuất cả bầu trời!
Đó là một con cự thú với bộ lông toàn thân là một màu hoàng kim, hình thể của nó tương tự mấy phần với gấu trúc.
Khác biệt duy nhất chính là vị trí phần bụng có cái miệng to lớn đang há rộng, lớn hơn nhiều so với cái miệng trên đầu.
Hùng Bảo chưa từng gặp qua loại Hồn thú nào quái dị như vậy.
Nhìn qua thật là đáng sợ!
Nó lấy hết dũng khí mà kêu ngao ngao vài tiếng với con cự thú kia.
"Khà khà!"
Cự thú nhếch miệng cười một tiếng rồi giơ một vuốt hướng về phía Hùng Bảo.
Trong nháy mắt Hùng Bảo cảm giác mình đã biến mất.
Ý thức của nó lâm vào đình trệ.
Khi tầm mắt của nó ngưng tụ lần nữa, lúc thức tỉnh thì đã trở lại cảnh tượng mà nó nhìn thấy lúc ban đầu.
Chung quanh đều là núi thây biển xương, bầu trời tối tăm mờ mịt.
Nó vẫn nhìn thấy con cự thú ở xa xa kia đang đưa lưng về phía mình, và đang hừ hừ hừ ăn cái gì đó.
Hùng Bảo không dám gọi nữa mà liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ngay sau đó, con cự thú kia vẫn quay đầu lại như cũ và đã phát hiện ra Hùng Bảo.
Cự thú lại giơ một vuốt còn nhanh hơn Hùng Bảo bỏ chạy, làm cho Hùng Bảo lại cảm giác mìnhđã biến mất.
Ý thức của nó lại lâm vào đình trệ.
Khi thức dậy lần nữa thì dường như nó đang bị mắc kẹt trong một tình huống khảo nghiệm linh hồn lặp đi lặp lại khó xử.
Hùng Bảo khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ muốn để cho mình đi đối mặt với một con cự thú khổng lồ như thế sao?
Mà lúc này ở bên ngoài, Hà Huyên nhìn thấy biểu tình của Hùng Bảo dần dần vặn vẹo, linh hồn nó bắt đầu sinh ra chấn động kịch liệt, cô ấy lập tức cảm thấy không ổn.
Hà Huyên nhíu mày nói:
"Loại khảo nghiệm linh hồn này chỉ sợ nó rất khó hoàn thành..."
"Năng lượng linh hồn được ẩn chưa trong ba khối Hồn Cốt đó thật sự rất mạnh, hình thành nên huyễn cảnh linh hồn rất khủng khiếp, điều này đối với Hùng Bảo mà nói thì nhất định là điểm chết."
Hai mắt Thần Dụ Thiên Vương lóe ra đường vân thần dị, tựa như cô ta đang thi triển năng lực gì đó và nói ra: "Đúng vậy! Hơn nữa tôi sợ rằng nếu cho nó dừng lại bây giờ thì cũng không tốt, vì một khi cưỡng ép dừng lại là năng lượng linh hồn bên trong ba khối Hồn Cốt kia sẽ trực tiếp phản phệ, từ đó sẽ tạo nên thương tổn cực kỳ nghiêm trọng đối với nó. Đây thật là một đồ án linh hồn rất bá đạo, Thôn Thiên Thú của thời đại viễn cổ quả thực không hổ là một trong những vị bá chủ của lục địa."
"Có lẽ bây giờ nó đang bị vây khốn trong một ảo cảnh linh hồn tuần hoàn nào đó, nếu như nó không thể thông qua được thì tình huống sẽ không tốt lắm."
Phán đoán của Thiên Vương đương nhiên sẽ không có sai lầm nào quá lớn.
Lúc này Hà Huyên liền nhìn về phía Vương Triệt nhưng cô ấy phát hiện anh thế mà vẫn rất bình tĩnh.
Bên trong không gian tinh thần, Hùng Bảo đang nằm ngửa trên mặt đất và nhìn xem con Hồn thú to lớn kia xử lý mình vô số lần, khuôn mặt nó không biểu tình gì và ánh mắt nó vô cùng bình tĩnh.
Chạy cũng chạy không được và đánh cũng đánh không lại.
Trong cái thế giới kỳ quái này, sau khi đã chết đi chết lại rất nhiều lần thì bây giờ nó quyết định lựa chọn nằm ngửa.
Grào! ! !
Con cự thú kia gào thét một tiếng rồi xoay người nhìn về phía Hùng Bảo.
Nó một lần nữa lộ ra cặp răng nanh dữ tợn với khuôn mặt đáng sợ.
Thật ra Hùng Bảo cảm thấy dáng dấp con cự thú này cũng không phải là xấu xí, chỉ đáng tiếc là miệng nó toàn là máu tươi, trên răng nanh dính đầy huyết nhục cặn bã, cho nên thoạt nhìn rất giống một con gấu hung dữ.
Hùng Bảo không lựa chọn trốn tránh nữa mà nó chỉ nằm im không nhúc nhích để trực tiếp đối diện với con cự thú thần bí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận