Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 915: Không Bỏ Cuộc

Mấy tiểu đội ngẩng đầu lên nhìn vào cự ảnh ở bên trong địa hỏa cháy hừng hực kia, dù có khoảng cách xa như vậy nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự khổng lồ của nó.
Bên trong đoàn đội của Lý Vân Tụ, vị nữ tử có được Võ Hồn Hỏa Linh Tiểu Trúc kia nói:
“Từ hình dáng xem ra, đó hẳn là một loại Cổ Hồn thú tên là Thần Diễm Cự Nhân. Nó phi thường mạnh, có thể điều khiển và khống chế sức mạnh của hệ mặt đất và hệ hỏa diễm. Nếu nói về phẩm cấp thì nó ít nhất là đỉnh phong trong hàng vương giả đấy.”
“Tu vi hồn lực của nó ít nhất là một vạn năm. Nếu như không có địa hỏa thì chúng ta vẫn có thể đối phó được nó, nhưng vì nó đang ở bên trong địa hỏa, cho nên chúng ta có lại đến thêm mấy đoàn đội nữa cũng đều vô dụng thôi.”
“Chỉ là uy lực của địa hỏa tại tầng thứ bảy này là hồn sủng của chúng ta mà đi vào thì đều không trụ được bao lâu, chứ đừng nói là chiến đấu.”
Mấy tiểu đội đều cảm giác có chút gì đó không đúng.
Bọn họ cho rằng độ khó này thật sự quá lớn.
Lý Vân Tụ suy tư nói: “Nếu như có biện pháp có thể đem con Thần Diễn Cự Nhân này rời đi khỏi khu vực địa hỏa tầng thứ bảy, sau đó chúng ta đánh bại nó là được rồi. Địa hỏa của tầng thứ bảy là chúng ta không thể dập tắt được, và con hồn thú này mới hẳn là chỗ khó lớn nhất của cuộc thi đấu lần này.”
“Cũng là đạt được điểm lớn nhất.”
Dẫn nó ra sao?
Làm cách nào để dẫn nó ra đây?
Vị nữ tử kia lắc đầu nói:
“Nếu mà lấy hồn sủng của chúng ta dẫn dụ nó ra, vậy thật sự quá nguy hiểm. Chỉ hơi chút không cẩn thận là khả năng hồn sủng của chúng ta sẽ trực tiếp tử vong. Đây tuyệt đối là Cổ Hồn thú trong lòng đất, vì bên ngoài vùng hoang dã thời hiện đại sẽ không thể xuất hiện Cổ Hồn thú được, cũng chỉ có bên trong hồn thổ mới có thôi.”
“Bọn chúng đã lâm vào trạng thái cuồng hóa nên cũng không có ý thức. Do vậy nó tuyệt đối sẽ giết chết hồn sủng của chúng ta.”
“Chuyện này có nguy hiểm quá lớn, mà xác suất có thể dẫn nó đi ra lại cực thấp.”
“Thần Diễm Cự Nhân chỉ thích sống ở bên trong hoàn cảnh hỏa diễm, vậy xem nó không có ý thức nhưng bản năng của nó cũng sẽ không dễ dàng để nó rời đi nơi đó.”
Lý Vân Tụ thở dài nói: “Về biện pháp thì tất nhiên là có, chỉ là chúng ta có làm được hay không, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng quá lớn.”
Vào lúc này, Lâm Hi ở một bên nói ra:
“Em có thể thử một chút! Võ Hồn Phượng Hoàng Vũ của em mặc dù không có cách nào dập tắt được hỏa diễm, nhưng nó lại có thể làm nhỏ đi phạm vi của hỏa diễm để để vô hiệu hóa đại bộ phận địa hỏa.”
“Chỉ cần tới gần Thần Diễm Cự Nhân và để cho Liệt Diễm Chi Dực tiến hóa bằng Võ Hồn, vậy nó sẽ có thể sinh ra một loại Phượng Hoàng Chân Hỏa rất đặc thù. Nếu như Thần Diễm Cự Nhân ưa thích ở trong hoàn cảnh hỏa diễm, như vậy nó chắc hẳn sẽ bị Liệt Diễm Chi Dực hấp dẫn. Từ đó có lẽ sẽ có thể dẫn dụ Thần Diễm Cự Nhân đi ra.”
Lý Vân Tụ trầm tư mấy giây, là đồng đội nên cô ấy hết sức rõ ràng đối với năng lực của Lâm Hi.
Dọc theo con đường này đến đây, Lâm Hi đã phát huy tác dụng không ít.
Phượng Hoàng Vũ đúng là một loại Võ Hồn hệ hỏa diễm vô cùng toàn diện.
Nhưng mà…
Lý Vân Tụ nói: “Phương pháp này có thể thực hiện, nhưng thực lực của em và Liệt Diễm Chi Dực vẫn còn quá yếu. Đồng thời nếu để em đi làm mục tiêu, vậy chúng tôi cũng không thể cùng em theo vào, vì cùng nhau theo vào thì sẽ không có cách nào dẫn dụ ra Thần Diễm Cự Nhân.”
“Nhưng nguy hiểm nhất chính là một khi Thần Diễm Cự Nhân không có bị Phượng Hoàng Chân Hỏa của em hấp dẫn, mà nó lại trực tiếp phát động công kích đối với em, vậy em hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Chuyện này có nguy hiểm quá lớn!”
Cả đám người cũng cảm thấy quá nguy hiểm.
Lâm Hi lại cười nói:
“Vương Triệt cũng dám một mình đi đến nơi mà!”
“Đối mặt với địa hỏa của tầng thứ bảy này mà cậu ấy vẫn là đi một mình, xem ra cậu ấy đã nghĩ ra được biện pháp, nhưng cũng chưa chắc cậu ấy có thể làm được.”
“Mấy nhóm đoàn đội của chúng ta đều thua ở tầng thứ sáu, vậy nếu như không thể lật lại ván cờ ở khu vực tầng thứ bảy này thì các vị đã thua cậu ấy rồi!”
Cả đám người nghe vậy liền trầm mặc một trận.
Tất cả đều là những thiên chi kiêu tử của các đại học viện.
Mặc dù thi đấu địa hỏa nhìn như chỉ là xem năng lực dập tắt địa hỏa, chứ không phải là nhìn thực lực.
Nhưng Vương Triệt lại có thể một mình đi đến tầng thứ sáu, mà anh còn có thể nhẹ nhàng giải quyết Thanh Diễm Địa Tâm Hà của tầng thứ sáu.
Cho nên bọn họ thân là một nhóm mà lại bị tuột phía sau, vậy chẳng phải là đã quá kém rồi sao?
Lâm Hi nói: “Mặc dù em không biết đoạn đường này cậu ấy đã đi tới như thế nào, nhưng nhất định mỗi một bước đi đều vô cùng nguy hiểm. Nhưng cậu ấy đều có thể đem tính mạng xông vào nguy hiểm mà đi đến nơi này và đối mặt với Thần Diễm Cự Nhân, vậy chúng ta vì cái gì mà không thể buông tay để đánh cược một lần?”
Thẩm Minh Hải khẽ mỉm cười, nói: “Mặc dù em là thành viên trong đội ngũ của Lý Vân Tụ, nhưng nếu như em đã nói vậy thì tôi liền không thể không đồng ý. Tại khu vực tầng thứ sáu chúng ta đã bại bởi một mình Vương Triệt, thế nên ở khu vực tầng thứ bảy này chúng ta mà trực tiếp rút lui thì quả thật không hay lắm.”
Thẩm Minh Hải nhìn về khu vực phía trước, nói:
“Nhưng nguy hiểm như vậy thì cũng không thể để cho một mình em đi lên được.”
“Nếu chỉ dựa vào một mình em thi triển Võ Hồn Phượng Hoàng Vũ mà muốn đến gần Thần Diễm Cự Nhân là cũng rất khó khăn. Vậy chúng ta sẽ cùng nhau thi triển ra bản lĩnh để vì em mà dọn ra một con đường. Địa hỏa nơi này rất khó dập tắt, nhưng tạm thời làm giảm đi uy lực của chúng thì chúng ta vẫn có thể làm được.”
Mấy nhóm đội ngũ còn lại đều nhao nhao gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận