Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1356: Vô Tướng Tu Di Thần

Vương Triệt giải thích:
"Tại phương diện võ đạo thì mi đã tu luyện Cửu Dương Vô Cực Công và Thái Cực Kình, cho nên mi cũng đã đánh tốt căn cơ, cường độ thân thể cũng coi như tạm được. Vì vậy tiếp theo mi sẽ tu luyện công pháp Cửu Chiến Phi Tiên Quyết này. Cửu Chiến Phi Tiên Quyết nặng về cảm ngộ!”
“Cái Tu Di Thần thứ nhất chính là Vô Tướng Tu Di Thần. Vô tướng nghĩa là vô thiên vô địa chi tướng. Điều trọng yếu nhất của Vô Tướng Tu Di Thần đó là tại bên trong linh hồn sáng tạo ra một cái không gian tinh thần."
"Mi sẽ lấy Thần Uy Lực làm cơ sở để quán tưởng về con cự thú trước mắt mi. Bên trong quá trình tu luyện mi chỉ cần niệm đọc khẩu quyết và cảm ngộ là được rồi. Sao cho những gì mi nhìn thấy đều phải trở thành vô tướng chi vật."
Vương Triệt đem khẩu quyết của Cửu Chiến Phi Tiên Quyết truyền thụ cho Hùng Bảo.
Khẩu quyết chỉ là phụ trợ, vì loại công pháp này cần một điểm võ đạo thần vận để làm truyền thừa.
Nếu không có võ đạo thần vận mà chỉ dựa vào chính mình đi cảm ngộ thì sẽ giống như Cửu Khuyết Tu Di Viên, cần ngộ đến hàng trăm hàng ngàn năm mới có thành quả.
Vừa rồi chữ viết bên kim trang ẩn chứa tàn niệm của Cửu Khuyết Tu Di Viên, cho nên sẽ có một chút võ đạo thần vận.
Trước mắt võ đạo thần vận đã hóa thành cự thú.
Đồng thời Hồn Hoàn của Hùng Bảo là chìa khoá để mở ra đại môn của tầng thứ ba, cho nên Hùng Bảo và tầng thứ ba sẽ cùng một nhịp thở. Vậy Hùng Bảo chỉ cần đi cảm thụ thì tự nhiên sẽ có thể ngẫu cảm nhận được võ đạo thần vận mà Cửu Khuyết Tu Di Viên đã lưu lại.
Hùng Bảo gãi gãi đầu và suy nghĩ một lát. Sau đó nó nhắm mắt lại rồi ngồi xếp bằng xuống để bắt đầu cảm ngộ.
Trong bóng tối, Hùng Bảo phảng phất như thấy được con cự thú kia đang hướng về phía mình mà chạy như bay, làm cho mặt đất rung động, nhật nguyệt lắc lư.
Hùng Bảo thấy vậy liền giật nảy mình mà tranh thủ thời gian mở to hai mắt, nhưng nó phát hiện cái gì cũng không có.
Sau đó Hùng Bảo lại nhắm mắt cảm ngộ và con cự thú kia lại hướng về phía nó mà lao đến.
"..."
Hùng Bảo cảm thấy rất sợ hãi, linh hồn nó như đang run sợ.
Thần Uy Lực trong cơ thể Hùng Bảo giống như là một dòng lũ lớn mà đánh thẳng vào trong linh hồn của nó.
Làm bá chủ chi lực của Thôn Thiên Thú bá chủ thời viễn cổ, cho nên đạo lực lượng này đã trở thành trụ cột tinh thần cho Hùng Bảo tại thời khắc này.
Vì vậy mà Hùng Bảo đã có thêm mấy phần dũng khí để đi đối mặt với con cự thú kia đang vọt tới.
Linh hồn chấn động bắt đầu dần dần bình phục, Hùng Bảo đã không còn vẻ e ngại khiếp đảm nữa.
Ầm! ! !
Cự thú vọt tới và công kích vào linh hồn lực của Hùng Bảo. Cỗ áp bách to lớn này để cho nó cảm thấy một sự ngạt thở mà muốn mở to mắt ra.
Nhưng khi Hùng Bảo nghĩ đến nếu mình mở ra thì cái gì cũng không có, cho nên nó lại ngăn chặn cỗ cảm xúc này.
Cự thú đã càng ngày càng gần.
Mỗi khi cự thú chạy tới một bước thì thế giới như đang đổ sụp và hóa thành từng mảnh vỡ nát.
Hết thảy không gian đều cấp tốc bị mảnh vỡ thôn phệ.
Hùng Bảo thấy được rất nhiều Hồn thú và nhân loại đang bị thôn phệ, có quen thuộc và cũng có xa lạ.
Con cự thú này y như thiên tai mà mỗi nơi nó chạy tới đều hóa thành hư vô.
Thời gian từ từ trôi qua, song phương cũng đã càng ngày càng gần nhau.
Rốt cuộc Hùng Bảo đã chịu không được nữa vì cảm giác ngạt thở đang càng ngày càng mạnh.
"Vô thiên vô địa chi tướng tức là để cho hết thảy đều trở thành hư vô! Vô Tướng Tu Di Thần sẽ có thể làm cho bất luận lực lượng cường đại gì có hình có tướng bị hóa thành vô hình vô tướng."
Trong bóng tối, giọng nói của Vương Triệt không biết từ chỗ nào mà truyền đến tai Hùng Bảo.
Hùng Bảo liền ngẩn người và nhìn ra phía xa, nó tựa như có chỗ minh ngộ.
Hùng Bảo hít sâu một hơi, đầu óc thanh không. Thần Uy Lực tràn vào trong đầu của nó và hóa thành một đạo ánh sáng giống như là ánh sáng khởi nguyên của vũ trụ vậy.
Hùng Bảo nhìn thẳng về phía trước, quang cảnh bỗng nhiên biến hóa và cự thú đã không thấy nữa.
Chung quanh chỉ có vô số con gấu trúc đang chạy nhảy, tranh đấu, ăn uống, vui chơi bên trong rừng trúc rộng lớn. Đây giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên, để cho thú vật đều hướng tới.
Hùng Bảo sững sờ và dụi dụi con mắt. Hết thảy mọi thứ trước mắt đều rất chân thật.
Nó cảm thấy không biết mình đang tu luyện hay là đang vui chơi.
Thậm chí nó cũng không cảm giác ra được khí tức của sinh mệnh hồn ước, ngay cả khí tức của Vương Triệt cũng đều cảm giác không ra.
Hùng Bảo nhíu mày rồi không suy nghĩ nữa. Nó lại tiếp tục ngồi xếp bằng mặc niệm Cửu Chiến Phi Tiên Quyết, sau đó Thần Uy Lực trong cơ thể nó vận chuyển liên tục không ngừng.
Không biết đi qua bao lâu, tất cả các loại quang cảnh luôn phát sinh biến hóa.
Khi thì đưa Hùng Bảo đến thú giới và nhìn thấy rất nhiều Hồn thú vì tranh đấu mà chết đi. Khi thì Hùng Bảo đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, nó nhìn lên bầu trời và thấy đám chim biển đang đáp xuống bắt ăn hải ngư. Khi thì Hùng Bảo xâm nhập xuống hải dương sâu mấy vạn mét, và nó nhìn thấy một số cự thú vô danh trông rất kinh tâm động phách. Khi thì Hùng Bảo bay lên phía trên bầu trời và cảm thấy hàn phong gào thét, tựa như nó đang ở trên trăng sao chứ không ở tại trần thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận