Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1344: Tính Toán

Vương Triệt thản nhiên nói:
"Viên tinh cầu này có tiềm lực không nhỏ, mặc dù còn không sánh bằng thế giới kia, nhưng tôi có biện pháp có thể để cho nó hồi quang phản chiếu khoảng trăm năm. Trong vòng trăm năm đó, cường độ năng lượng của viên tinh cầu này sẽ tăng vọt, và có thể đản sinh ra một nhóm lớn Hồn thú rồi để chúng trưởng thành phát dục. Sau khi đã tích súc đầy đủ sinh mệnh nguyện lực thì hai vị liền có thể đột phá giới hạn."
"Việc khôi phục cho viên tinh cầu này xác thực rất khó, nhưng việc phá rồi lại lập cũng là một đại cơ duyên. Viên tinh cầu này bị hai vị ó trắng trợn phá hư một phen nên mới có cơ hội tốt như vậy."
Hai con Cổ Hồn thú lần nữa trầm mặc.
Giọng nói của Ma Cổ Mông có chút băng lãnh mà nói ra: "Cậu nhóc, tôi cảm giác cậu đang tính kế chúng tôi thì phải! Cậu đã chờ đến lúc này mới xuất hiện đúng không? Cậu có lá gan thật là không nhỏ! Cậu không chỉ đang tính toán chúng tôi, mà mấy vị nhân loại cường giả kia cũng bị cậu gài bẫy! Cậu dám nói mình có biện pháp để cho viên tinh cầu này hồi quang phản chiếu sao? Thật sự là khẩu khí quá lớn!"
Vương Triệt lắc đầu, nói: "Cái này không gọi là tính toán! Nếu như tôi nói những điều này trước khi hai vị quyết đấu, vậy hai vị sẽ có thể tin tưởng tôi sao? Hiển nhiên là không rồi!”
Vương Triệt khẽ mỉm cười và nói tiếp:
“Về phần chiến khu bên kia mà muốn nói tôi tính toán bọn họ thì thực sự là không có! Vì nhóm Hồn thú mới mà sinh trưởng tốt ở đây thì sau khi viên tinh cầu này tan vỡ bọn chúng nhất định sẽ bị đưa đến chiến khu, từ đó bọn chúng liền trở thành hồn sủng! Vậy ông cảm thấy đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đối với chiến khu?"
"Chưa nói trên viên tinh cầu này có các tài nguyên được thúc đẩy sinh trưởng. Dù bọn họ chỉ tùy tiện lấy ra bán một chút thì cũng kiếm lời rồi. Đây là không vốn mà vạn lời."
"Chiến khu bên kia đã cho tôi viên tinh cầu này và đó đơn giản chỉ là một loại đầu tư mà thôi. Rốt cuộc viên hoang tinh này đối với bọn họ mà nói là không phát triển được."
"Có lẽ bên trong bọn họ chung quy vẫn có người cho là tôi cũng có khả năng đem viên hoang tinh này hơi khai phát một chút. Nếu không phải bọn họ sẽ không cho tôi viên tinh cầu này."
"..."
"..."
Nghe vậy mà trong lòng hai vị bá chủ có chút run lên.
Nếu bàn về sự hiểu rõ đối với nhân loại thì hiển nhiên Vương Triệt sẽ vượt bọn hắn rất xa.
Ma Cổ Mông nghĩ đến liên tiếp kế hoạch mà nhìn chằm chằm vào Vương Triệt hỏi: "Cậu đến cùng là ai?"
Dù không nói đến thủ đoạn mà chỉ vẻn vẹn nói đến tầm mắt, vậy coi như là những vị Thiên Vương nhân loại kia thì cũng không thể nghĩ ra.
Vì loại biện pháp tự chủ thành thánh giúp cho Hồn thú đột phá giới hạn kia mà không có trí tuệ cổ lão là rất khó nói ra.
Vương Triệt phất phất tay nói: "Tôi chỉ là một vị học sinh cấp ba thiên tài mà thôi! Nếu như hai vị im lặng thì tôi sẽ coi như hai vị đã chấp nhận! Tôi cũng không có yêu cầu gì lớn, mà chỉ cần trong vài năm sau hai vị phải nghe theo tôi là được rồi. Hai vị thấy như thế nào?"
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình liếc nhìn nhau và im lặng không nói.
Thời điểm Thần Dụ Thiên Vương trở về chiến khu Đông Hoa thì thần sắc cô ấy vẫn còn cảm thấy không đúng.
Tại căn cứ quân sự ngoài tinh không.
Mấy vị Thiên Vương nhìn thấy Thần Dụ Thiên Vương trở về thì lập tức vây quanh dò hỏi.
"Cậu nhóc kia đâu rồi?"
Thần Dụ Thiên Vương nhìn mấy người một chút mới nói: "Cậu ta nói là cậu ta muốn ở chỗ đó tu luyện mấy năm, nên cậu ta muốn chúng ta mấy năm sau mới lại đi tới Mặc Ngọc Tinh tìm cậu ta."
Sắc mặt của mấy vị Thiên Vương liền đồng thời biến đổi.
"Cô thật sự để cho cậu ta làm vậy sao?"
"Không phải chứ? Cậu nhóc này so với Mặc Ngọc Tinh còn trọng yếu hơn nhiều! Nếu có thể trói thì đều nên bắt cậu ta trói về! Làm sao cô có thể để cho cậu ta một mình ơ lại Mặc Ngọc Tinh kia được?"
"Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình đại chiến gần như đã phá hủy Mặc Ngọc Tinh! Nếu cậu ta ở lại nơi đó thì chỉ sợ mấy năm sau sẽ không còn nhìn thấy cậu ta nữa!"
"Cô hồ đồ rồi!"
"Vả lại tu luyện ở chỗ đó đối với cậu ta và hồn sủng của cậu ta đều rất bất lợi! Coi như cậu ta có miễn cưỡng còn sống thì cũng sẽ bị trễ nải vô ích!"
"Hiện tại đã không thể dùng được ‘nhảy vọt không gian’ nữa rồi! Cô thật là..."
Mấy vị Thiên Vương đều than thở.
Lấy tốc độ phát triển của Khế Hồn Sư và hồn sủng thời hiện đại, vậy đừng nói là hai, ba năm; mà chỉ là chậm mấy tháng thôi là sẽ bị kéo ra chênh lệch rồi.
Nhất là Mặc Ngọc Tinh còn nguy hiểm như vậy.
Thần Dụ Thiên Vương lắc đầu, nói:
"Chiến khu trung ương bên kia cũng đã đồng ý! Tôi đã khuyên qua nhưng cậu ta vẫn muốn ở lại chỗ đó! Có lẽ cậu ta đã có kế hoạch tu luyện của mình, cho nên bây giờ các vị có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi! Vì không gian đã vỡ vụn nên dẫn đến vị trí nhảy vọt không gian bị biến mất, vậy chúng ta muốn một lần nữa đi đến Mặc Ngọc Tinh thì trong thời gian ngắn là không thể làm được."
"Nhưng nói thật, cậu ta đã lấy được hai chức quán quân của Cúp Vương Giả, lộ ra thân phận Bá và Hồn Hoàn Đế Thanh Long, đồng thời còn phổ cập một bộ Đạo Hồn Thuật mới, chứng tỏ cậu ta quá mức xuất sắc. Vì vậy đám Quỷ Hồn Sư kia đoán chừng đã liệt cậu ta vào mục tiêu hàng đầu rồi! Cho nên bây giờ tại Mặc Ngọc Tinh sẽ an toàn hơn nhiều so với nơi này. Vì chúng ta cũng không có khả năng thời thời khắc khắc nhìn xem cậu ta được."
"Tôi không cùng các vị nhiều lời nữa vì tôi còn phải trợ giúp cậu ta xử lý một chút chuyện, đó là thông báo cho người nhà và trường học của cậu ta. Mặt khác, tin tức này các vị không được để lộ ra ngoài đâu đấy!"
Sau khi nói xong thì Thần Dụ Thiên Vương liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận