Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1171: Sử Dụng Cánh Xương

Cuối cùng để đáp lại ý nghĩ của Vương Triệt, tại trận thứ ba của ngày thi đấu thứ 10, và cũng chính là một trận thi đấu cuối cùng, Vương Triệt đã gặp được vị Triệu Pháp Minh kia.

"Đến rồi đến rồi! Hạt giống chi chiến của tổ 1!"
"Triệu Pháp Minh là tuyển thủ cuối cùng của tổ 1, số thứ tự 150!"
"Chết cười tôi! Số đầu tiên và số cuối cùng quyết đấu đỉnh cao!"
"Vãi thật! Rốt cục đã sắp kết thúc rồi à? Đầu óc của các tuyển thủ tại tổ 1 đều đã bị đánh nổ khi nhớ lại mình từng bị một con gấu trúc chi phối đến sợ hãi!"
"Tôi dự đoán trận đấu này Triệu Pháp Minh vẫn như cũ sẽ bị đánh vỡ tam quan!"
"Tuyệt đối không có khả năng! Ai nhìn qua các trận chiến đấu của Triệu Pháp Minh cũng đều biết, con Bá Chấn Thiên kia đại khái sẽ bị đánh bại."
"Nói đùa gì chứ? Cậu có hiểu gì về khống chế không vậy? Hồn sủng song hệ cấp bậc vương giả đỉnh phong như Thần Phong Ưng gồm hệ tinh thần và hệ thiên không, lại còn có cả Lôi Điện chi lực nữa, vậy cậu cho rằng nó sẽ đùa giỡn hay sao?"
"..."
Đám khán giả đều thảo luận đến quên cả trời đất.
Trên đài cao, Vương Triệt đi vào đài trọng tài và nhìn xem Triệu Pháp Minh phía đối diện.
Cậu ta gầy gò đến nổi gió thổi muốn bay, nhưng khuôn mặt thật sự anh tuấn.
Triệu Pháp Minh khẽ cười nói: "Xin chào! Thật dễ dàng để có thể tại một trận tiểu tổ thi đấu cuối cùng gặp được cậu."
Vương Triệt gật đầu nói: "Rất vinh hạnh!"
Nếu như Vương Triệt thắng trận này thì sẽ có thể tránh được rất nhiều trận chiến đấu, và trực tiếp tiến vào Top 16.
Điều này mang ý nghĩa về sau Vương Triệt chỉ cần đánh thêm bốn trận.
Vương Triệt muốn dùng trận này để cho Hùng Bảo được đánh đến mười phần sức mạnh.
Còn mấy trận sau đó Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm sẽ có thể ra sân đánh một chút, nhằm tôi luyện tôi luyện một số năng lực.
Vì các tuyển thủ tại Top 16 đã đầy đủ cho Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm ma luyện một chút.
Trọng tài thuận miệng nói:
"Đưa thẻ số cho tôi rồi nhảy xuống dưới chuẩn bị đi!"
"Sân bãi lần này chính là dịa hình Long Tức Phong Vực!"
Trọng tài vừa nói xong thì sân bãi phía dưới lập tức biến hóa!
Từng khối đài cao hạ xuống, vô số gió lốc lao ra cuồn cuộn. Địa hình này không có mặt đất, không có dòng nước, và càng không có cỏ cây đầm lầy.
Chỉ có hư không vô tận mà thôi!
Đồng thời một luồng long tức mãnh liệt nương theo gió lốc mà dâng lên.
Long tức chính là khí tức sinh mệnh của Cự Long. Phong vực chính là gió lốc gào thét ngang qua.
Đây là địa hình chiến đấu rất phức tạp và phiền phức.
Các địa hình có hai cái từ ngữ tạo thành đều cực kỳ phiền phức và phi thường khó thích ứng.
Đối với đại bộ phận tuyển thủ mà nói, trong mười ngày thi đấu chỉ có khả năng gặp được một hay hai trận có loại địa hình phức tạp này.
Nhìn thấy địa hình này xuất hiện mà đám khán giả lập tức kinh hô một trận.
Long Tức Phong Vực là loại địa hình thi đấu làm cho người ta đau đầu số một số hai tại bên trong rất nhiều địa hình!
Cho dù có được Hồn sủng hệ Thiên Không đi nữa, nhưng dưới cơn gió lốc thổi ngang sân bãi và khí tức Cự Long tùy thời dâng lên, vậy sẽ có khả năng cực lớn bị mất thăng bằng, và phi thường dễ dàng bị đối phương bắt lấy sơ hở rồi dùng một chiêu để kết thúc trận tranh tài.
Triệu Pháp Minh hơi sững sờ khi nhìn thấy địa hình này. Sau đó anh ta cười nói: "Xem ra vận khí của tôi cũng không tệ lắm! Vậy tôi nhảy xuống trước đây!"
Sau khi nói xong, Triệu Pháp Minh liền thả người nhảy xuống dưới, nhưng trên thân anh ta không có Hồn Hoàn lấp lóe, mà chỉ phiêu đãng tự do bên trong không trung.
Thẳng đến khi gần rơi xuống phần sân thi đấu, một con cự ưng màu xanh lam thần tuấn phi phàm bỗng nhiên xuất hiện bên dưới thân thể của Triệu Pháp Minh và tiếp được anh ta.
Con cự ưng này mở cánh ra thì có sải cánh dài hơn 20 mét, đỉnh đầu của nó lóe ra lôi điện tựa như pháo hoa màu tím.
Bộ lông vũ màu xanh lam để cho nó phảng phất như hòa làm một thể cùng với bầu trời.
Cự ưng kêu lên một tiếng hót vang, gió lốc bốn phía liền hội tụ lại phía sau nó và hình thành một đạo vòi rồng.
Vương Triệt nhìn thoáng qua nói: "Đây là hồn sủng vương giả vạn năm tu vi hồn lực. Nhìn qua xác thực rất phi phàm.”
Trọng tài nói: "Tình huống có vẻ không tốt lắm! Vương Triệt, nếu cậu không xuống dưới thì coi như thua!"
Trọng tài có ý tứ rất rõ ràng, nếu Vương Triệt không thả ra con hồn sủng thứ hai thì sẽ bị thua!
Tôi hỏi cậu có thể bay hay không?
Loại địa hình này mà bạn không biết bay, và đến hồn sủng của bạn cũng không biết bay, vậy bạn sẽ không thể đánh được.
Số khán giả nhìn xem trận tranh tài cuối cùng này có số lượng nhiều chưa từng có.
Nhóm Thiên Vương cũng chăm chú nhìn xem.
Hiển nhiên tất cả đều đã hiểu được những gì có thể hiểu.
Vương Triệt cười nói: "Vậy tôi cũng nhảy xuống đó là được!"
Sau khi xong anh liền thả người nhảy xuống dưới.
Đám người: "? ? ?"
Khá lắm! Cậu ta thật sự không cần đến con hồn sủng thứ hai sao?
Vào lúc này, trên thân Vương Triệt lóe lên Hồn Hoàn.
Con Bá Chấn Thiên để cho vô số tuyển thủ tại tiểu tổ thi đấu số 1 vừa nghe tiếng liền biến sắc kia đã xuất hiện!
Tất cả mọi người: "? ? ?"
Cậu ta đang có ý gì? Cậu ta thật sự muốn để cho con gấu nhỏ này đánh tới cuối cùng luôn sao?
Hay là cậu ta đã trực tiếp từ bỏ rồi nhưng vẫn còn muốn hãm hại những vị tuyển thủ Top 100 kia?
Trong lúc đám người đang nghi hoặc thì Hùng Bảo đã xuất hiện giữa không trung và mãnh mẽ gào thét một tiếng!
Vương Triệt nói: "Dùng hồn cốt cánh xương!"
Ngay sau đó, Hùng Bảo nắm chặt tay gấu và lại rống to một tiếng. Trong chốc lát, phía sau lưng nó đã mọc ra hai cái cánh xương to lớn!
Cánh xương trông rất dữ tợn và tựa như muốn che khuất cả bầu trời. Nó để cho Hùng Bảo vững vàng đứng giữa không trung!
Nhìn thấy một màn này mà trong lòng đám người đều cùng nhau kinh hô một tiếng: "Vãi linh hồn! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận