Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 272: Ẩn Ý Thăm Dò

Vương Triệt lên tiếng chào hỏi, hàn huyên vài câu cùng mấy người bọn họ: "Mấy người các vị cũng tới báo danh à?"
Lục Mao Trùng một đường tránh né ánh mắt của Trần Phi, lấy thân thể Vương Triệt làm trung tâm để nhích nhích lại gần.
Nhưng mỗi lần xê dịch ra một khoảng cách, thì Trần Phi cũng đi qua hai bước, và anh ta còn dùng một loại ánh mắt nghiên cứu mà nhìn chằm chằm vào nó.
Lục Mao Trùng: "..."
Lục Mao Trùng đầu đầy mồ hôi: vị nhân loại này thật là phiền!
Rốt cục khi Vương Triệt với ba người hàn huyên một hồi và chia tay về sau, Lục Mao Trùng mới như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.
Lục Mao Trùng: "Ti ngô..."
Vương Triệt nhìn xem Lục Mao Trùng, cảm giác như đứa nhóc này vừa gặp phải khắc tinh nên anh không khỏi cười cười.
Đo thử một chút đẳng cấp hồn lực, Vương Triệt phát hiện hồn lực của mình đã đạt đến cấp 1.
Chỉ dung nhập một sợi bách luyện hồn lực mà đã lên cấp 1 rồi sao?
Vương Triệt vẫn nghĩ rằng anh chưa đạt đến hồn lực cấp 1...
Bởi vì anh rèn luyện hồn lực một trăm lần mà chỉ ra một sợi bách luyện hồn lực, nên cảm thấy là quá ít.
Nhưng đẳng cấp hồn lực không phải tăng lên kiểu 1 + 1.
Mà đẳng cấp hồn lực càng cao thì mỗi một cấp sẽ có sự biến hóa càng lớn.
Kiểm tra xong đẳng cấp hồn lực, Vương Triệt lại gặp được rất nhiều bạn học khác.
Lâm Hi cũng tới, cô ấy cũng có đẳng cấp hồn lực không cao.
Chỉ tầm cấp 5.
Hiển nhiên là cô ấy đã tu luyện Võ Hồn, nhưng cũng không quá chú trọng.
Vương Triệt đoán chừng Võ Hồn Phượng Hoàng Vũ của Lâm Hi cũng chưa thể thực hóa.
Nếu không có thực hóa, tác dụng thực tế của Võ Hồn sẽ không thể hoàn toàn thể hiện ra được.
Khi nghĩ đến trực giác tại vùng dã ngoại kia, Vương Triệt không khỏi nhìn Lâm Hi nhiều hơn một chút.
Lâm Hi thấy vậy liền hỏi: "Bạn học Vương, có chuyện tìm tôi hả?"
Vương Triệt cười nói: "Tham gia thi đua cùng các bạn học và còn là lần thứ nhất, cảm giác của cô lúc này thế nào?"
Lâm Hi suy tư mấy giây rồi cười nói: "Nếu như con Lục Mao Trùng của anh không rơi xuống sông, vậy chắc hẳn tôi sẽ là người về nhì rồi nha."
Vương Triệt hơi cảm thấy sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Hi sẽ trả lời như thế.
Viên Tiểu Nhạc đứng một bên nghe hai người nói chuyện, nhưng đầu óc anh ta không quá tốt nên nghe không hiểu cái gì.
Cảm giác như là cả hai đang nói chuyện phiếm vậy.
Và cách Lâm Hi trả lời còn khá hài hước.
Hôm qua Vương Triệt chỉ thuận miệng giảng giải một tiểu cố sự, thế mà cô ấy vẫn còn nhớ.
Vương Triệt nói: "Bạn học Lâm khiêm tốn rồi! Con Lục Mao Trùng của tôi không chạy nhanh bằng Vũ Linh Xà của cô đâu."
Vũ Linh Xà đứng bên cạnh Lâm Hi nghe vậy liền gật đầu, hướng về phía Vương Triệt kêu hai tiếng xuy xuy.
Nó biểu thị sự tán thành cho lời nói này của Vương Triệt.
Vũ Linh Xà nhìn về phía Lục Mao Trùng: tiểu côn trùng này làm sao chạy nhanh bằng tôi được!
Lục Mao Trùng cảm thấy Vương Triệt đang ám chỉ nó không bằng Từ Lực Kiếm vì không thể bay.
Bởi vì Từ Lực Kiếm bay được nên nhất định sẽ có thể thắng Vũ Linh Xà.
Nó cảm thấy rất không hài lòng nên hướng về phía Vương Triệt kêu lên.
Lâm Hi khẽ cười một tiếng rồi nói: "Gặp lại tại tranh tài nhé!"
Sau đó cô ấy rời đi.
Vương Triệt nhìn theo bóng lưng của Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Một ngày liền trôi qua rất nhanh, sau khi báo danh xong anh đi thăm quan sân vận động một chút rồi mới trở về khách sạn.
Anh mang theo Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đi đến câu lạc bộ huấn luyện gần đó.
---
Ban đêm.
Tại bên trong căn phòng nào đó.
Lâm Hi khẽ nhíu mày hỏi: "Dì Khói, có phải dì đã nói cái gì với anh ấy rồi đúng không?"
Trong hư không, một bóng người hiển hiện ra nói: "Hả? Lời này của tiểu thư là có ý gì?"
Lâm Hi: "Hôm nay anh ấy đã thử thăm dò tôi, khả năng anh ấy đã đoán được bên cạnh tôi đang có một vị cường giả tới bảo hộ. Chẳng lẽ dì đã xuất thủ rồi sao? Nếu như anh ấy không biết dì, vậy tại sao anh ấy lại thăm dò tôi?"
Tề Mặc lo lắng nói: "Tôi xác thực không có xuất thủ mà! Vì đội cứu viện đã tới kịp thời nên anh ta cũng không thấy được tôi... Chắc là tiểu thư đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi mà."
Lâm Hi bỗng lâm vào trầm tư.
Sau khi dì Khói trở về, cô ta đã nói mình không xuất thủ, vì đội cứu viện đã kịp thời chạy tới.
Còn lại cô ta không hề nói cái gì.
Lâm Hi coi là chuyện này cũng chỉ như thế.
Mặc dù cô cảm thấy rất tò mò, không biết Vương Triệt đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Vương Triệt đã hoàn chỉnh trở về để có thể tham gia trận đấu một cách bình thường là được rồi.
Chỉ là hôm nay...
Lâm Hi cảm giác Vương Triệt tựa như đã biết cái gì rồi, nên câu nói kia mới có ẩn ý thăm dò.
Lâm Hi lắc đầu nói: "Được rồi, xem như là tôi nghĩ nhiều đi."
Tề Mặc cười khanh khách vài tiếng, rồi lần nữa biến mất trong hư không.
Ba ngày thoáng một cái đã qua.
Lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè, cũng chính là lúc châu Tây Nhạc khai mạc Khải Huyền Cúp năm nay!
Vương Triệt dậy sớm, đầu tiên là rửa mặt cho Lục Mao Trùng.
Sau đó anh lại bổ sung năng lượng cho Từ Lực Kiếm.
Sau khi ăn uống no đủ, anh liền cưỡi tàu đệm từ trường tiến về sân vận động của Thành Vinh Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận