Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1106: Nguyên Thần Chi Lực

Vân Diễm Hồ lúc này đã run lẩy bẩy, hiển nhiên nó cũng cảm thấy rất mông lung đối với trận chiến này.
Trong ba tên Quỷ Hồn Sư còn lại, trên thân tên ngoài cùng bên phải bỗng nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ và lấp lóe năm cái hồn hoàn gồm ba cái màu đen và hai cái màu tím. Dù hắn không có hồn sủng nhưng chỉ từ Hồn Hoàn tán phát ra khí tức thì cũng đã đại biểu cho thực lực của hắn.
Gần như là cùng một lúc, chín thanh hung khí đang lơ lửng giữa không trung cũng bắt đầu xoay tròn. Chúng nó từ chín cái góc độ khác biệt mà xuyên phá không gian lao về phía Vương Triệt.
Còn thừa lại hai tên Quỷ Hồn Sư chính là Thuật Hồn Sư, nhất là tên chỉ huy kia.
Thuật Hồn Sư là kẻ phụ trợ trên chiến trường và đưa ra chiến thuật, cho nên bình thường đều sẽ là người chỉ huy.
Vương Triệt phẩy tay áo một cái và tự hỏi: "Làm sao lại đến mức này chứ?"
Trong mắt anh bỗng nhiên bắn ra một luồng thần quang, đầu ngón tay chập lại thành kiếm.
Từng luồng nguyên thần chi lực cường đại đã bao phủ quanh thân Vương Triệt, sau đó chúng tiến vào những hư ảnh Cổ Hồn thú kia.
Trong chốc lát, nhóm Cổ Hồn thú phảng phất như đã ngưng thực.
"Bát Hoang Ngự Thần!"
Thần thức Vương Triệt đại chấn, anh vẫy tay một cái, từng đạo hư ảnh Cổ Hồn thú ngưng thực kia trào lên khí thế, sau đó chúng tụ lại chung quanh Vương Triệt. Hình thể của chúng không ngừng biến lớn, cuối cùng biến thành từng con cự thú, tản ra thần uy mênh mông!
Chúng giống như linh hồn sống lại mà lao về phía chín thanh hung khí kia.
Vân Diễm Hồ ở một bên nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Lão Tổ trên cao ơi! Đây là loại Hồn kỹ gì mà có thể trực tiếp chế ngự ý chí linh hồn của các vị tiền bối Cổ Hồn thú kia chứ?
Vả lại, tựa như ai đó đã rót vào năng lượng linh hồn rất lớn, để cho những đạo ý chí linh hồn này như đang sống lại, mơ hồ có hai ba phần chân uy tái thế.
Đồng thời, luồng ánh sáng màu đỏ của tên Quỷ Hồn Sư kia theo Hồn Hoàn mà lấp lóe quanh thân hắn, sau đó hình thành một thanh Xích Tiêu Trường Kích đâm về phía Vương Triệt.
Vương Triệt khẽ nhíu mày.
Anh đã mượn nhờ bí pháp thần thức và lấy Võ hồn Nguyên Thần làm chủ, nhằm cưỡng ép rót vào năng lượng linh hồn cho đám ý chí linh hồn Cổ Hồn thú này, để cho chúng có thể tạm thời khôi phục một chút uy năng khi còn sống của bọn chúng, nhằm chống cự lại hung thế của đại trận kia.
Nhưng tên Quỷ Hồn Sư này có thực lực quá phi phàm, xác thực rất khó đối phó.
Vương Triệt thầm nghĩ: "Nếu như ý chí linh hồn của Cổ Hồn thú lại nhiều thêm chút nữa thì liền tốt."
Sở dĩ Vương Triệt không hoảng hốt là bởi vì Thánh Linh Cốc này đúng là một chỗ rất tốt.
Những đạo ý chí linh hồn Cổ Hồn thú kia chính là do năng lượng linh hồn của Cổ Hồn thú ngưng tụ thành sau khi bọn chúng chết đi. Đối với những nhân loại khác mà nói khả năng chỉ có thể dùng để cộng minh linh hồn, khiến cho ý chí linh hồn Cổ Hồn thú và Võ Hồn nhân loại cùng nhau réo vang, sau đó chúng sẽ giao phó lực lượng cường đại hơn cho Võ Hồn.
Nhưng đối với Vương Triệt mà nói, anh có thể dùng Võ Hồn Nguyên Thần và kết hợp với bí thuật thần thức để có thể câu thông, hay thậm chí là tỉnh lại lực lượng cấp độ sâu hơn của những đạo ý chí linh hồn Cổ Hồn thú này.
Đồng thời Vương Triệt sẽ để cho lực lượng của Võ Hồn Nguyên Thần rót vào bên trong thân thể mình, từ đó khiến cho anh càng thêm cường đại.
Đương nhiên, loại biện pháp này mười phần tiêu hao hồn lực, nên trước mắt Vương Triệt cũng không thể tiếp tục quá lâu.
Anh chỉ có thể kéo dài chút ít thời gian.
Nếu không phải tại Thánh Linh Cốc, vậy Vương Triệt sẽ không lựa chọn kéo dài thời gian, mà anh sẽ lựa chọn bỏ trốn trước tiên.
Bởi vì anh xác thực đánh không lại bọn Quỷ Hồn Sư này, vì rốt cuộc anh chỉ hơn cấp 20 mà thôi, và cũng đang không có hồn sủng bên người. Võ hồn Vạn Tàng Đạo Cung thì lại không có uy lực gì, mà Võ Hồn Nguyên Thần thì anh chưa có tu luyện qua.
Đánh không lại thì nên chạy, vì bảo mệnh là quan trọng nhất, mà chuyện này cũng không có gì khó coi.
Lúc trước cũng không biết Vương Triệt đã chạy trốn bao nhiêu lần, cho nên tại phương diện này anh có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Thanh trường kích kia tựa như một con rồng đang lao tới, hồn lực dao động kinh khủng vặn vẹo cả không gian. Khí lưu cực nóng từ trên thanh trường kích để cho thân thể Vương Triệt đều cảm nhận được sự thiêu đốt.
Vương Triệt lập tức vung tay ra, vô số thanh kiếm khí mục nát bên trong Thánh Linh Cốc bỗng nhiên bay lên và trùng điệp biến ảo, sau đó chúng đánh vào thanh trường kích của tên Quỷ Hồn Sư kia.
Phi kiếm phá không ẩn chứa nguyên thần chi lực của Vương Triệt, thân kiếm mục nát lại một lần nữa toả ra ánh sáng mới mẻ.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thanh trường kích kia đã đụng cho đám phi kiếm đều vỡ nát. Thậm chí luồng khí lưu cực nóng tỏa ra từ nó đã dễ như trở bàn tay mà thiêu đốt hết kiếm khí hầu như không còn.
Chúng cũng chỉ có thể khiến cho thanh trường kích này dừng lại một chút.
Vương Triệt lắc đầu và thở dài nói: "Hồn lực chênh lệch quá lớn... Đáng tiếc, nếu như bây giờ ta có thể đạt được một đạo Thiên Lôi thì quá tốt rồi! Kiếm quyết mạnh hơn sẽ giảm đi sự chênh lệch hồn lực quá lớn. Cũng không biết tên Quỷ Hồn Sư này có thực lực mạnh hơn bao nhiêu so với con Bôn Lôi Thú kia.”
Trên thân hắn có ba cái Hồn Hoàn màu đen, điều này mang ý nghĩa hắn đã có ba con hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực. Chỉ với điểm ấy thì liền biết hắn cực kỳ mạnh.
Nếu như hắn chỉ có Hồn Hoàn ngàn năm thì Vương Triệt còn có thể đánh với hắn một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận