Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1127: Thần Phù Chi Thuật

Vương Triệt lắc đầu và nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, lúc này bầu trời đã tối xuống.
Tiểu Mao Trùng đang kéo lấy thân thể mỏi mệt mà uốn éo bò về.
Cùng nó trở về còn có Hùng Bảo và Từ Lực Kiếm!
Hai đứa này ngược lại đang có tinh thần rất dâng trào.
Từ nét mặt của bọn nó thì Vương Triệt liền đọc ra được tám chữ: Bại như núi đổ! Đại hoạch toàn thắng!
Hiển nhiên Tiểu Mao Trùng đã bị Hùng Bảo và Từ Lực Kiếm đánh cho thảm rồi!
Vương Triệt liền an ủi:
"Nếm trải trong khổ đau thì mới có thể làm ‘trùng trên trùng’! Chờ đến khi mi tiến hóa thì hai đứa bọn chúng đều không phải là đối thủ của mi nữa!"
Nghe được Vương Triệt nói như vậy thì thần sắc của Tiểu Mao Trùng mới dần dần khôi phục!
Đúng vậy! Chỉ cần mình tiến hóa thì một gấu và một kiếm kia còn tính là gì nữa?
Nhưng trong lòng Vương Triệt lại suy nghĩ khác: Chờ đến khi Tiểu Mao Trùng tiến hóa thì Từ Lực Kiếm cũng đã được cải tiến thêm mấy lần, và Hùng Bảo sẽ có thêm một hay hai khối Hồn Cốt là đủ rồi.
Vương Triệt cười nói:
"Tốt! Bây giờ ta sẽ cho bọn mi xem một chút đồ vật mới."
"Ừm, Tiểu Mao Trùng, chờ một chút! Mi đi vào trong kiếm lô để nhóm lửa mà nghỉ ngơi một trận đi!"
Tiểu Mao Trùng cảm thấy có chút mờ mịt.
Thì ra nghỉ ngơi là như thế sao?
Vương Triệt cười, nói: "Đương nhiên là vậy rồi! So với việc chiến đấu cùng với Hùng Bảo và Kiếm Kiếm thì mi đi nhóm lửa chẳng lẽ còn không tính là nghỉ ngơi à?"
Tiểu Mao Trùng suy nghĩ một chút rồi liền gật đầu: Hình như là vậy! So với chiến đấu thì phun lửa là chuyện hoàn toàn không phí sức!
Tiểu Mao Trùng lập tức hấp tấp chạy vào tầng thứ hai của Võ hồn Vạn Tàng Đạo Cung để phun lửa luyện khí.
Sau đó Vương Triệt mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem Hùng Bảo, nói: "Tiếp theo là Hùng Bảo! Mi trước tiên nhìn kỹ!"
Vương Triệt đến chỗ bàn vẽ mà anh đã vẽ cho Hùng Bảo xem lần thứ nhất.
Phía trên là bức tranh của một con cự thú, và cũng là thứ mà Vương Triệt vẽ ra khi ở bên trong lĩnh vực của Thần Quang Kình để cổ vũ cho Hùng Bảo chiến đấu với Thương Lãng Đại Bạch Sa.
Lúc ấy đây là sự khích lệ cực lớn dành cho Hùng Bảo.
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo liền hưng phấn mà kêu lên.
Vương Triệt chỉ vào ấn ký linh văn trên người cự thú trong bức tranh và nói: "Ta sẽ nói sơ qua, đây là mi thời kỳ viễn cổ. Cái này chính là thần phù và con cự thú này tên là Cửu Khuyết Tu Di Hùng."
Trên thực tế nên gọi nó là Cửu Khuyết Tu Di Thú hay là Cửu Khuyết Tu Di Viên, vì tại Tu Tiên Giới nó là một loại cự thú giống khỉ thời hoang cổ, chuyên trấn thủ tại tầng thứ ba của Vạn Tàng Đạo Cung. Nó đã nghiên cứu qua vô số thần thong và thuật pháp chư thiên trong võ đạo.
Bởi vì tầng thứ ba đã chứa đựng các loại công pháp thần thông và rất nhiều tu luyện chi thuật mà Vương Triệt đã thu thập và sử dụng.
Con Tu Di Thú này không chỉ có trí tuệ cực cao, mà năng lực học tập võ đạo của nó còn rất siêu cường. Cũng bởi vì nó đã chờ đợi rất lâu tại tầng thứ ba của Vạn Tàng Đạo Cung, cho nên nó đã học được rất nhiều loại kỹ năng.
Về sau nó còn cho rằng chính nó quá yếu nên đã sáng tạo ra một loại luyện thể chi thuật kết hợp với rất nhiều phương pháp tu luyện cổ xưa. Nó còn dùng thêm huyết dịch của chín loại Thần Thú khác biệt để biến bản thân mình thành thần phù mà khắc ấn ra chín cái Đại Đạo Phù.
Thông qua chín cái Đại Đạo Phù này thì Tu Di Thú đã có được lực lượng vô cùng cường đại.
Khi nó ở thực lực đỉnh phong thì đám Thần Thú canh giữ tại hai tầng đầu cộng lại cũng đều không đỡ được một bàn tay của nó.
Một quyền của nó liền có thể hủy diệt cả một thế giới.
Lực lượng nhục thân của nó gần như đã đạt đến cực hạn, Lúc trước khi ngạnh kháng với thiên kiếp, thật ra nó cũng không phải là con mạnh nhất, nhưng lại có thể kháng cự lâu nhất.
"Loại thần phù này là hành vi nghịch thiên của nó. Nó đã khắc hoạ trên người mình nên đã tiếp nhận sự thống khổ rất lớn, từ đó thần phù mới cùng nó hòa làm một thể. Đây chính là lực lượng bản nguyên của nó, giúp cho nó có được một quyền khai thiên với lực lượng siêu cường."
"Bên trong mỗi một cái thần phù đều có được uy lực lớn lao."
"Ví dụ như tấm thần phù này."
Vương Triệt chỉ vào vị trí cánh tay phải của Tu Di Thú, nói: "Cái đồ án này đến từ một con Tu Di Thần Long! Không sai, chính là con Tu Di Thần Long bên trong cố sự ‘nhất kiếm che trời’ kia. Miệng nó phun ra nhật nguyệt, bụng nó chứa đựng càn khôn, nó khống chế được cả không gian, thân thể nó ở trong cảnh giới hư vô nên gần như là vô địch."
Vương Triệt kể chuyện có ý riêng nên đã để cho Hùng Bảo nghe mê say đến nổi hai mắt sáng ngời.
"Tu Di Thú đã lấy tinh huyết từ Tu Di Thần Long và khắc thần phù lên cánh tay phải của nó. Cho nên cánh tay phải này của nó mà đánh ra một quyền thì liền có thể đánh nát không gian và nhẹ nhõm bay qua hai giới, đi và đến vô ảnh vô tung."
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo đã hiểu.
Đây không phải có điểm giống với năng lực của đại ca sao?
Chẳng lẽ tôi cũng có thể có được ư?
Vương Triệt hỏi: "Mi có muốn làm được như vậy không?"
Hùng Bảo: "Ngao ngao ngao!" (Muốn muốn muốn!)
Vương Triệt vỗ vỗ bả vai của Hùng Bảo và cười nói:
"Cực kỳ tốt! Thần phù này vạn phần ảo diệu và cần chính mi tự mình vẽ ra thì mới có được lực lượng thần kỳ này. Cho nên, nếu như mi muốn có được lực lượng này thì đầu tiên mi cần phải học tập Thần Phù Chi Thuật."
"Mà mi muốn học tập Thần Phù Chi Thuật thì mi cần học tập vẽ linh phù trước. Vậy mi có muốn học nữa không?"
Bốp bốp bốp!
Hùng Bảo vỗ tay ý nói: Tôi muốn học, tôi muốn học!
Vương Triệt liền gật đầu.
Không tệ, đã thành công kích phát sự hứng thú cho Hùng Bảo.
Chỉ khi nào nó cảm thấy hứng thú thì nó mới có thể bắt đầu học tập được.
Nếu không như vậy mà trực tiếp để cho nó học thì nó chưa hẳn thích thú.
Từ Lực Kiếm ở một bên nhìn xem mà cũng cảm giác có sự hứng thú nho nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận