Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 544: Đánh Lạc Hướng

Vương Triệt cười nóii: "Em cũng không thể để cho những con Qua Độc Oa kia tự đưa tới nên phải tự tay lấy thôi ạ! Còn chủ ý kia đúng là em nói ra vì bọn họ muốn lấy lại danh dự, và em chỉ thuận tiện nói cho bọn họ một ý kiến. Thầy Nham Sơn cảm thấy em làm sai sao?"
Ánh mắt Thầy Nham Sơn khá thưởng thức mà nhìn xem Vương Triệt, nói: "Không sai gì! Trong ấn tượng của rất nhiều Khế Hồn Sư, Nông Hồn Sư chúng ta đều là những người khá dễ bắt nạt. Cho nên nếu như chúng ta càng sợ việc gì thì gười ta càng làm như thế. Trước kia, khi Hiệu trưởng Cố đảm nhiệm chức hiệu trưởng, sau khi đại học Lâm Hải tiến đến nửa học kỳ một thì mới có hoạt động ngoại khóa, sau đó Hiệu trưởng Cố cảm thấy hoạt động ngoại khóa này rất là quan trọng, nên khai giảng xong ông ấy liền đã quyết định tổ chức. Nhưng mà các bạn kia chưa chắc sẽ thành công."
Vương Triệt nói:
"Vậy cũng khó nói! Em cảm thấy đại khái các bạn ấy sẽ thành công. Đám người Nam Ca kia nhìn như cẩn thận nhưng trên thực tế cũng không có để các bạn học này vào mắt. Lấy trí tuệ của bọn họ thì rất khó ngờ tới tân sinh viên năm nhất như các bạn Vân Phi Mặc lại dám đến tính toán bọn họ."
"Hơn nữa còn lấy phương thức giống nhau nên bọn họ sẽ không ngờ tới. Vậy rất có khả năng sẽ thành công. Cho dù thực lực bọn họ vượt xa các bạn Vân Phi Mặc."
"Mà bọn họ cũng không phải là Khế Hồn Sư cáo già có thâm niên nghề nghiệp, nhiều lắm chỉ là sinh viên nhiều hơn một hai năm kinh nghiệm so với các bạn Vân Phi Mặc mà thôi."
Nghe Vương Triệt nói vậy thầy Nham Sơn không khỏi chững lại mấy giây, hình như ông ấy cảm thấy cũng thế.
Thầy Nham Sơn "Em nói như vậy làm thầy hơi tò mò rồi đó... Em đi xem với thầy chút đi."

Hồ Bích Nguyệt là một vùng hồ nước rất rộng lớn.
Đây là một hồ nước ngọt và trong này có vô số hồn sủng hệ Thủy Linh sinh sống.
Đồng thời nơi này cũng chia làm rất nhiều khu vực.
Mạc Nam mang theo các bạn học trong câu lạc bộ của mình đi tới một khu vực khác của hồ Bích Nguyệt để tiếp tục tìm kiếm Độc Mạt Oa.
Mặc dù hồn sủng hoang dã tiến hóa đến giai đoạn thứ hai là rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không thể tìm được.
Không bao lâu sau, Mạc Nam đã tìm ra một con.
Một bạn học hỏi: "Nam Ca, đang có vài tân sinh viên năm thứ nhất đi theo chúng ta. Không phải bọn họ muốn làm chuyện gì đó chứ?"
Mạc Nam suy nghĩ rồi nhìn về phía bạn học này nói:
"Bọn họ thì làm được chuyện gì với chúng ta chứ? Cậu cảm thấy một đám nhóc chỉ biết ngành nông nghiệp thì sẽ làm được chuyện gì? Có thể ngay năm nhất đại học mà chạy tới đây thu thập tài liệu, vậy cũng chỉ có đám tân sinh viên ngành nông nghiệp ở đại học Lâm Hải thôi. Vừa rồi sau khi tôi ném viên độc bảo kia thì tôi đã làm vỡ nó rồi."
"Cũng coi như là cho bọn họ một chút giáo huấn chân chính. Đoán chừng bây giờ nữ sinh kia đang đau khổ mà lệ rơi đầy mặt."
"Nội tâm của những sinh viên kia hẳn là đang vừa sợ vừa giận rồi đó!"
"Nếu tôi không cho bọn họ một chút giáo huấn chân chính thì bọn họ sẽ không hiểu rõ về sự hung hiểm nơi hoang dã."
"Vài người đi theo quanh chúng ta cũng chỉ là quan sát từ xa, nếu bọn họ thật sự dám động thủ thì tôi sẽ rất bội phục đấy."
Các bạn học trong câu lạc bộ cảm thấy Nam Ca nói rất có đạo lý.
Mạc Nam: "Chúng ta chuẩn bị một chút rồi khai thác độc bảo của Độc Mạt Oa thôi. Độc Mạt Oa này không có nghỉ ngơi nên không tiện khai thác, mà tu vi hồn lực của nó còn rất cao. Cũng may bên cạnh nó đang có không ít độc bảo. Ài, độc bảo sau lưng con Độc Mạt Oa này thật nhiều nha! Thu thập một viên cũng không khó lắm!"
Mạc Nam nhìn thoáng qua phía xa xa, anh ta cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng tưởng tượng xem hồn thú hoang dã có thể tiến hóa thành Độc Mạt Oa thì nhất định chúng cũng đã trải qua rất nhiều năm lắng đọng.
Vậy chúng tích lũy ra nhiều độc bảo cũng là chuyện rất bình thường.
Đúng lúc này, Khổng Thập Cẩm mang theo mấy tân sinh viên đi tới và tức giận nói: "Vừa rồi lúc ném trả độc bảo, có phải anh đã cố ý bóp nát tinh thể độc bảo phải không? Anh làm hại cánh tay của bạn học Vân chúng tôi bị phế đi rồi đó! Các người đúng là một đám hèn hạ!"
Nghe xong lời này thì Mạc Nam liền cười cười, rồi mang theo các bạn học xoay người lại nhìn Khổng Thập Cẩm mập mạp nói: "Các bạn rất có dũng khí khi còn dám tìm tới đây tìm chúng tôi đấy. Tôi chỉ muốn giáo huấn để các bạn tích lũy kinh nghiệm, từ lần này trở về sau các bạn sẽ không phạm phải nữa."
Khổng Thập Cẩm càng nổi giận hơn nên la lên: "Vậy chúng tôi còn phải cảm tạ anh nữa sao?"
Mạc Nam gật đầu rồi bỗng nhiên nghiêm nghị nói: "Cậu cũng có thể nghĩ như vậy thì tất nhiên là tốt nhất. Nhưng bây giờ tôi không rảnh đi tiếp các bạn, tranh thủ thời gian cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đánh các bạn một trận đấy!"
Trước đó Mạc Nam còn cười nói nhẹ nhàng, nhưng giọng nói anh ta bỗng nhiều thêm mấy phần băng lãnh.
Đông thời khí thế trên thân lập tức lan tràn ra.
Mấy bạn học Khổng Thập Cẩm liên tục lui lại phía sau.
Khổng Thập Cẩm: "Các người cứ chờ đó!"
Khổng Thập Cẩm thả ra một câu nói không có nửa điểm lực uy hiếp rồi dẫn theo mấy bạn học kia chuồn mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận