Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 664: Hố Hàng

Trịnh Thiếu Dương khinh thường nói: “Sao cậu cứ lại làm tôi khó chịu vậy? Nếu tôi có một ông bố Thiên Vương như cậu thì sao cậu có thể đánh thắng được tôi chứ?”
Thiếu niên tóc đen ngẩng mặt nói: "Cho dù cậu có hai ông bố Thiên Vương đi nữa thì tôi cũng có thể đem cậu đặt ở trên mặt đất mà ma sát thôi!"

???


Trịnh Thiếu Dương liền trừng mắt nhìn Dương Tuyền một cái.
Cả hai đều học cùng trường trung học.
Và là bạn cùng lớp ở trung học.
Sau khi thức tỉnh Võ Hồn, Dương Tuyền lựa chọn tự mình tu luyện mà không lựa chọn tiến vào bất kỳ học phủ nào.
Cậu ta đúng là cao ngạo quá mức.
Nhưng Trịnh Thiếu Dương biết, Dương Tuyền quả thật có vốn liếng để cao ngạo, dù sao cha của cậu ta cũng là Thiên Vương.
Gia thế tốt, thiên phú cao, Võ Hồn mạnh, Hồn Sủng biến thái và còn rất có cố gắng.
Nếu đổi lại là Trịnh Thiếu Dương thì cậu ta cũng sẽ cao ngạo như vậy thôi.
Trịnh Thiếu Dương hỏi: “Khiêu chiến mấy học phủ lận sao? Vô Phong Thiên Vương cho phép cậu tự mình tu luyện như vậy à?”
Là bạn học cũ nên Trịnh Thiếu Dương tự nhiên là đã sớm biết tình huống của Dương Tuyền.
Dương Tuyền nói: "Bốn trường rồi, tầm một trăm người đã bị tôi đánh bại. Cậu vẫn còn tạm được, có thể làm cho tôi dùng ra một nửa thực lực nên xếp hạng thứ 10."
Trịnh Thiếu Dương nhịn không được mà hỏi: "Cậu có thể nói chuyện tốt hơn được hay không? Nếu cậu còn so sánh như vậy thì chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!”
Tôi tốt xấu gì Trịnh Thiếu Dương cũng là người gánh vác chuyên ngành đấu hồn của sinh viên năm hai tại đại học tổng hợp Bắc Giang!
Một nửa sức mạnh thôi sao... Trịnh Thiếu Dương nhìn Dương Tuyền một chút, nhưng so với người kia thì anh ta cảm giác hình như cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Dương Tuyền nói: "Các sinh viên năm ba của trường cậu thì tôi cũng đã khiêu chiến qua mấy người. Khương Húc vẫn rất lợi hại, Mạc Nam kia thì am hiểu dùng độc nhưng đáng tiếc đối với Trảm Thiên Kiếm Long của tôi mà nói thì không có tác dụng. Bản thân tôi còn ngâm mình trong một con suối độc tại vùng dã ngoại suốt một tháng nên tính kháng độc của cơ thể tôi rất cao.”
Cậu không sợ chết ư! Trịnh Thiếu Dương kinh hãi, nói: "Suối độc á? Có ai mà dám tu luyện như cậu không? Suối độc ở vùng hoang dã nào có độc tính cao hơn bình thường thì cậu liền xong đó. Ồ, quên mất là cậu còn có người bảo vệ, vậy thì không sao rồi.”
Dương Tuyền bỗng nhiên nói: "Lại nói tiếp, năm nay sinh viên năm nhất ở châu Bắc Giang còn có chút lợi hại. Có mấy người còn có thể ở trong tay tôi chống đỡ mấy chiêu, các bạn năm hai mà không cố gắng thì hẳn là sẽ rất nhanh bị các bạn năm nhất đuổi kịp cho coi.”
Trịnh Thiếu Dương khoát tay áo nói: "Không cần cậu nói! Đúng rồi, một mình cậu tu luyện lâu như vậy mà không tìm được bạn gái sao? Ở thời trung học thì tôi vẫn nhớ không phải cậu còn có một vị thanh mai trúc mã à? Bây giờ có lẽ các cậu nên ở bên nhau chứ đúng không?”
Dương Tuyền nói: "Thôi bỏ đi! Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi mà thôi.”
Trịnh Thiếu Dương: "..."
Trịnh Thiếu Dương nói: "Tôi đã đại khái hiểu được vì sao Vô Phong Thiên Vương lại lo lắng cho cậu như vậy rồi."
Dương Tuyền lắc đầu, nói: "Ông ấy là một vị Thiên Vương thì hiểu gì về tôi? Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ vượt qua ông ấy.”
Trịnh Thiếu Dương hỏi: "Điểm dừng tiếp theo cậu sẽ đi đâu?"
Dương Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông ấy muốn đến học viện Lâm Hải để diễn thuyết, và nói sẽ đưa tôi đi cùng. Lúc đến học viện tổng hợp Bắc Giang các cậu thì tôi có nghe được không ít học sinh đang đàm luận cái gì mà 'Trùng Giả Long Uy', 'Pháo laser từ tính', rồi còn có cái gì mà 'Lục Mao Trùng ta phun tơ thì Cự Long cũng phải nằm sấp'. Và còn có tuyển tập video chiến đấu dược thảo luận rất nóng hổi, hình như là có quan hệ đến sinh viên tại học viện Lâm Hải bên kia thì phải? Có phải đã có chuyện gì xảy ra bên đó rồi không?"
Trịnh Thiếu Dương khẽ động trong lòng.
Tên nhóc này vừa mới tu luyện trở về nên không có tham gia thi đua hồn thổ, mà tuyển tập video chiến đấu cũng không có công khai.
Nên đương nhiên cậu ta sẽ không rõ ràng lắm.
Thật ra với quyền hạn của Vô Phong Thiên Vương, muốn để cho Dương Tuyền ở trong quân đội nhìn xem những tuyển tập video chiến đấu kia thì không tính là việc khó gì.
Nhưng mà Vô Phong Thiên Vương sẽ không làm như vậy, vì ông ta còn muốn mang theo cậu ta đến học viện Lâm Hải để diễn thuyết và…
Trịnh Thiếu Dương đã hiểu.
Trịnh Thiếu Dương cười nói:
"Này! Cậu đừng nghe bọn họ thổi phồng! Chỉ là một vị bạn học của học viện Lâm Hải trong cuộc thi Lôi Minh Hồn Thổ lần này đã làm ra vài hình ảnh lòe lẹt nhằm thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi. Không đáng nhắc tới."
"Cũng là trong thời gian thi đấu nên không cho phép đối chiến. Bằng không nếu gặp phải tôi thì trong vòng mười chiêu là tôi sẽ có thể chấm dứt cậu ta!”
Trịnh Thiếu Dương nói xong liền vỗ vỗ bả vai của Dương Tuyền với hào khí mênh mang.
Dương Tuyền lắc đầu, nói: "Đó là chuyện khá bình thường. Cậu cảm thấy mười chiêu là có thể đánh bại cậu ta, cho nên bình thường tôi sẽ không đi tham gia thi đua cái gì đó vì không có ý nghĩa. Nếu là khảo hạch chuyên nghiệp thì còn được.”
Trịnh Thiếu Dương cười tủm tỉm nói: "Chờ cậu đi học viện Lâm Hải rồi tùy tiện lộ diện đi. Tranh thủ trong bảy chiêu mà giải quyết trận chiến đấu. Đối với học viện Lâm Hải thì có lẽ cậu sẽ không rõ ràng lắm, vì đó đều là một đám bạn học đi làm ruộng, nên căn bản việc chiến đấu không phải là thứ mà bọn họ am hiểu. Nên cậu hãy ra tay nhẹ một chút đấy."
Dương Tuyền khẽ gật đầu nói: "Nếu gặp phải người ta mà cậu có thể chấm dứt chiến đấu trong vòng mười chiêu, vậy tôi chỉ cần năm chiêu thôi. Dù sao cậu chỉ có một nửa thực lực của tôi thôi mà.”
Trịnh Thiếu Dương giả vờ cười mắng Dương Tuyền mấy tiếng...

Bạn cần đăng nhập để bình luận