Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 151: Sợ Ném Chuột Vỡ Bình

Vương Triệt thầm nhủ:
‘Quả thật đúng như Lý Ngạn Minh đã nói, ta chỉ là một đứa học sinh lớp mười hai, ngay cả Võ Hồn cũng còn chưa thức tỉnh.
Nên dù ta có bất kỳ ý tưởng gì, thì cũng không có khả năng thực hiện đối với con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực kia, bởi vì sự chênh lệch giữa ta và nó quá lớn.
Đến một con Phi Thiên Cuồng Tích cuồng hóa bốn trăm năm tu vi hồn lực, mà ta cũng chỉ có thể tụng niệm kinh văn để miễn cưỡng ảnh hưởng đến nó mười mấy giây, chớ nói chi là con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực.
Đoán chừng, khi đối phương vừa há miệng hắt xì hơi một cái, thì ta liền xong. ’
Không bột đố gột nên hồ! Coi như Vương Triệt đã từng là đại năng cảnh giới Đăng Tiên, nhưng quy tắc thế giới vẫn còn tại đó.
Cho nên anh cũng cần phải thức tỉnh Võ Hồn để hấp thu hồn lực và bắt đầu tu luyện, từ đó anh mới có cơ hội.
Vương Triệt nói: "Tôi có một thỉnh cầu."
Lý Ngạn Minh lập tức khoát khoát tay, nói: "Đừng nói với tôi là cậu muốn đi lên trên kia để nhìn xem một chút nhé? Không được! Chuyện này quá nguy hiểm!"
"Để sau này hẳn lên khu vực trên đó thăm dò đi!"
"..."
Chậc! Khu vực phía trên có bức tường gió hay là thế nào đây?
Vương Triệt lắc đầu, nói: "Không phải vậy! Ý tôi muốn nói là, nhỡ đâu khi con Hồn thú kia tỉnh dậy mà nó đã mất đi lý trí thì sao? Tôi đã có biện pháp để giúp cho nó khôi phục lại một chút lý trí, sau đó để cho nó lại tiếp tục ngủ say."
Lý Ngạn Minh: "? ? ?"
Lý Ngạn Minh nghi ngờ hỏi: "Thiếu niên, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Chắc là ông đã cảm thấy tôi đang khoác lác! Nhưng chuyện này không quan trọng! Vì đây chỉ là một sự thỉnh cầu mà thôi! Tôi muốn trước khi các ông ra tay xử lý nó, thì sẽ cho tôi một cái cơ hội. Nếu tôi thất bại, vậy tối đa cũng chỉ có tôi bị xử lý, và cũng không ảnh hưởng đến các ông đúng không?"
Lý Ngạn Minh trầm mặc hồi lâu.
Tuy Lý Ngạn Minh đang nhắm mắt, nhưng phảng phất như đôi mắt ông ấy có thể phát ra thần quang. Lý Ngạn Minh chậm rãi nói, nói:
"Cậu đã phá tan âm mưu của những tên Quỷ Hồn Sư kia mà không một chút khách khí! Tại xung quanh khu rừng Phù Không này, chí ít có mười toà thành thị trở lên, và có trên ngàn vạn nhân khẩu đã được miễn gặp phải kiếp nan! Điều cậu làm đã giúp cho chúng tôi có ít nhất nửa năm thời gian để ứng đối."
"Nói cậu là một vị anh hùng và thông báo cho cấp trên, để họ ban cho cậu một chiếc huân chương nhất đẳng thì cũng đều không đủ."
"Mặc dù yêu cầu của cậu rất thái quá, nhưng cũng không tính là gì to tát, nên tôi có thể đáp ứng cậu! Tuy nhiên, tôi chỉ có thể giới hạn thời gian cho cậu trong trong vòng nửa năm mà thôi."
Nghe vậy, Vương Triệt lập tức gật đầu.
Căn cứ vào tin tức của con Hồn thú này, Vương Triệt đã mơ hồ cảm giác thấy, hình như ở bên trong cái Đạo Hồn Khí cỗ lão kia, có một bức đồ giám của Hồn thú thời cổ đại đã ghi chép tin tức liên quan đến nó!
Có lẽ anh có thể phát hiện ra một chút gì đó, về con Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực này.
Lý Ngạn Minh nói: "Đúng rồi, về chuyện của đám Quỷ Hồn Sư kia sẽ không có người nào khác biết được, bởi vì chính phủ đã phong tỏa tin tức. Vả lại, nếu như cậu nói ra, vậy cậu sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng về chiến công của cậu thì tôi sẽ báo cáo cho chiến khu."
Vương Triệt kinh ngạc hỏi: "Vì sao lại không thể thông báo ra ngoài? Chẳng phải loại chuyện này, các ông nên trắng trợn tuyên dương để xem tôi như một tấm gương hay sao?"
Lý Ngạn Minh nói: "Chàng trai, cậu thật sự không sợ nguy hiểm à? Chỉ có một tên Quỷ Hồn Sư biết đến cậu thì cậu còn có thể chạy trốn, nhưng nếu như chúng tôi thông báo ra ngoài, vậy chẳng phải cậu liền trở thành cái gai trong mắt của những tên Quỷ Hồn Sư kia rồi sao?"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Đúng là như vậy, cho nên tôi mới muốn các ông thông báo ra ngoài. Mà tôi còn cần các ông quang minh chính đại thông báo ra ngoài. Càng làm như vậy, thì những tên Quỷ Hồn Sư kia càng không dám tìm tôi để gây phiền phức. Đồng thời, tôi không chỉ muốn Đông Hoa chiến khu phát ra thông báo, mà tôi còn muốn các chiến khu còn lại cũng đều phát ra thông báo. Bọn họ cần phải trắng trợn tuyên dương sự tích huy hoàng của tôi, nói rằng tôi chính là một vị thiếu niên anh hùng, đã phá tan âm mưu của bọn Quỷ Hồn Sư."
"Dù sao, cái tên Tiết Bá Thiên đó cũng đã lẩn trốn, cho nên đám Quỷ Hồn Sư bên kia khẳng định sẽ biết đến tôi, thế thì tôi đã không còn khả năng che giấu nữa."
"Các ông càng là phách lối và thông báo ra ngoài càng thêm đắc ý, vậy thì những tên Quỷ Hồn Sư kia sẽ càng không dám ra tay với tôi, vì bọn hắn sợ mình sẽ ném chuột vỡ bình."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận