Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 541: Thể Nghiệm

Nam Ca cười nói:
"Nói thật, loại thể nghiệm này của các bạn thì lúc tôi năm nhất đại học cũng đã gặp qua. Biết lúc ấy tôi đã làm sao không?"
"Rất đơn giản, chính là kìm nén. Loại thể nghiệm và giáo huấn này sẽ để cho các bạn trưởng thành. Có lẽ các bạn sẽ không có nguy hiểm tính mạng tại nơi hoang dã này, nhưng làm việc gì cũng phải cực kì cẩn thận."
Nói xong Nam Ca liền quay đầu rời đi.
Đi một đoạn đường thì cậu ta bỗng nhiên phất tay hất viên độc bảo ra sau.
Và nó tơi vào trước mặt mấy người Vân Phi Mặc.
Một đoàn người nhìn thấy mà càng thêm kinh ngạc.
Nam Ca thuận miệng nói: "Tôi không cẩn thận làm rơi thôi, mà tôi có thói quen xấu là đồ đã rơi thì tôi không muốn nữa."
Nói xong cậu ta liền dẫn đám sinh viên bên cạnh rời đi.
Vương Triệt cảm thấy anh chàng Nam Ca này thật có ý tứ.
Sau một trận giáo huấn rồi lại trả đồ về.
Hiển nhiên là Nam Ca đã biết rõ tình huống cụ thể.
Chỉ là… cậu ta cũng không phải người có ý tốt.
Khổng Thập Cẩm gãi đầu nói: "Người này hình như bị điên rồi thì phải? Anh ta dạy dỗ chúng ta... Nhưng lại trả đồ vật cho chúng ta!"
Có bạn học nhịn không được nói: "Anh ta còn rất có mị lực!"
Vân Phi Mặc im lặng mấy giây, sau đó đi qua đang muốn nhặt lên viên độc bảo kia.
Lúc này, Vương Triệt mới mở miệng nói: "Đừng dùng tay nhặt, phía trên có độc đấy! Viên độc bảo này đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ!"
Vân Phi Mặc liền sững sờ mà vội vàng thu tay lại, sau đó dùng khí cụ cầm nó lên và tinh tế kiểm tra.
Quả nhiên cô phát hiện phía trên có một cái khe nhỏ.
Độc bảo là tinh thể nên trước khi không bị vỡ là không có độc.
Nhưng một khi hơi vỡ ra thì độc tố từ bên trong sẽ tràn ra.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau khi Khế Hồn Sư đụng vào sẽ làm bộ đụng vào bị tê dại và mất đi cảm giác. Sau khi trải qua trị liệu sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng cũng sẽ cảm thấy khó chịu một đoạn thời gian.
Khổng Thập Cẩm tức giận nói: "Vãi thật! Đúng là kẻ âm hiểm! Nhất định là vừa rồi lúc anh ta ném tới, anh ta đã thừa dịp chúng ta không chú ý mà cố ý làm vỡ nó! Tôi còn tưởng rằng anh ta thật sự có lòng tốt trả lại cho chúng ta chứ!"
Quả nhiên là nhận giáo huấn thì sẽ tăng kinh nghiệm!
Trong nháy mắt, đám người lập tức cảm nhận được sự hiểm ác của nơi hoang dã.
Thứ bọn họ phải học còn nhiều lắm.
Hoạt động ngoại khóa này quả nhiên không phải đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
Vì vùng dã ngoại lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống mà ai cũng không ngờ được.
Đúng lúc này, thầy Nham Sơn đi tới, hỏi: "Phía các em tình huống thế nào rồi? Có ai bị thương không? Ừm, thật tốt, tất cả đều vô sự!"
Thầy Nham Sơn nhìn mấy người một chút, sự kinh ngạc trong mắt ông ấy lóe lên rồi biến mất.
Khổng Thập Cẩm nhịn không được nên hỏi: "Thưa thầy, có phải thầy đã biết tình huống phía chúng em không ạ?"
Thầy Nham Sơn khẽ gật đầu: "Không sai, thầy quả thực đã biết! Trong hoạt động ngoại khóa, vấn đề gặp phải nơi hoang dã sẽ cần dựa vào chính các em đi giải quyết. Thầy sẽ chỉ cam đoan tính mạng của các em được an toàn, hay vì các em mà giảng giải một vài điểm thường thức thôi."
Quả nhiên Nam Ca đã nói đúng.
Thầy Nham Sơn biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Các em đã qua 18 tuổi nên cũng đã thành niên. Sau khi tiến vào đại học, có đôi khi các em sẽ phải đối mặt với một vài việc không phải bình thường."
"Từ sau năm thứ hai, hoạt động ngoại khóa sẽ không có giáo viên nữa, và cũng chỉ có một vài nhiệm vụ đầu đề. Đến lúc đó không có giáo viên đi theo chăm sóc, vậy các em phải tự tổ chức đến nơi hoang dã để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu gặp được một vài sự việc không thể tự xử lý, vậy thì nhiệm vụ sẽ thất bại."
Rất nhiều bạn học đều trở nên im lặng, Khế Hồn Sư đều phải học được cách đối mặt với bất cứ chuyện gì.
Thầy Nham Sơn nói: "Có rất nhiều chuyện nếu các em không tự trải qua một chút, vậy dù cho các giáo viên có tự thân dạy dỗ thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên thầy sẽ không ra tay. Tại nơi hoang dã, các em có nghi vấn gì thì thầy sẽ trả lời, nhưng chỉ cần không có nguy cơ đến tính mạng và sự an toàn của các em thì thầy sẽ không xen vào nhiệm vụ đầu đề của các em."
Sơn Ngữ Ưng của giáo viên vẫn luôn luôn quan sát bốn phía.
Tự nhiên ông không thể để mặc tình huống của bọn họ được.
Nham Sơn nhìn Vương Triệt nói:
"Bạn học Vương trông có vẻ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú tại nơi hoang dã. Các em cần học thêm ở bạn ấy và quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn. Tại nơi hoang dã, muốn làm việc gì cũng đều phải suy tính về mọi mặt. Nếu được thế thì sau này các em có gặp phải nguy hiểm nhưng cũng có thể ứng đối tốt hơn."
"Nếu không có bạn học Vương thì tay của bạn học Vân hôm nay sẽ tạm thời vô dụng."
"Được rồi, bạn học nào đã lấy được độc bảo thì có thể dạo chơi tại phụ cận. Bây giờ đã giữa trưa, đến buổi chiều chúng ta sẽ trở về, nếu có hứng thú cũng có thể lại lấy thêm một viên."
"Còn bạn học nào chưa lấy được độc bảo thì phải cố gắng lên."
Thầy Nham Sơn nói xong liền đi tới một bên và không có quản nhiều.
Vân Phi Mặc cực kỳ cảm kích mà nhìn về phía Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Đều là bạn học nên cậu không cần phải khách sáo. Sau này cẩn thận hơn một chút là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận