Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 548: Trợ Giúp

Vương Triệt nói: "Nhân loại không phải là bên hiểu rõ hồn thú nhất, nhất là hồn thú hoang dã, vì phần lớn nhân loại chúng ta chỉ nghiên cứu về hồn sủng. Bởi vì hồn sủng và chúng ta có sinh mệnh hồn ước, còn hồn thú hoang dã thì không có, nhất là các hồn thú có linh trí rất cao, người hiểu rõ bọn chúng nhất chỉ có chính bọn chúng."
Thầy Nham Sơn nhìn Vương Triệt một nói: "Em nói lời này để cho thầy cảm giác như em không phải là một sinh viên."
Vương Triệt thản nhiên nói: "Tại phương diện bồi dưỡng hồn sủng này thì em vẫn khá tự tin, vì em hiểu khá rõ về hồn sủng."
Thầy Nham Sơn ngẫm lại thì đúng thế thật, không nói trình độ trồng trọt của Vương Triệt, nhưng thiên phú bồi dưỡng hồn sủng đúng là siêu tuyệt.
Có loại trình độ này thì nhất định sẽ có cơ hội đi nghiên cứu và lý giải đối với hồn sủng.
Thầy Nham Sơn hỏi: "Thầy cũng không rõ con Độc Mạt Oa này có thể tiến hóa thành công hay không?"
Vương Triệt suy tư nói:
"Có lẽ có thể, nhưng em cảm thấy nó tiến hóa vào lúc này là dựa vào sự kích thích, càng giống như kiểu bị động mà tiến hóa."
"Nó chuẩn bị độc bảo hẳn là đã đầy đủ cho nó tiến hóa, mà bây giờ đã bị phá hư một viên nên sẽ không cách nào hoàn thành tiến hóa."
"Cho nên lúc này nó rất tức giận làm cho năng lượng sinh mệnh trong cơ thể nó nhận lấy tâm tình chập chờn, dẫn đến nó lâm vào bị động tiến hóa."
Nói xong Vương Triệt tiếp tục quan sát.
Quả nhiên, sau khi nuốt vào số lượng lớn độc bảo, ánh sáng trên người Độc Mạt Oa càng thêm sáng tỏ.
Phảng phất như nó đang phát sinh thay đổi nào đó.
Mãi cho đến khi Độc Mạt Oa nuốt hết tất cả độc bảo, nhưng nó vẫn không có phát sinh tiến hóa hoàn toàn.
Mặc dù thân thể nó đã hơi có sự biến hóa, nhưng khoảng cách với Cự Chiểu Độc Oa vẫn còn có chút chênh lệch.
Hẳn là nó sẽ không cách nào tiến hóa thành công.
Rất nhiều tiểu đệ Qua Độc Oa của Độc Mạt Oa đều trở nên gấp gáp đến độ kêu to oa oa.
"Chuyện này..."
Thầy Nham Sơn khẽ nhíu mày, trong chốc lát ông ấy không biết nên làm thế nào.
Nếu để thầy Nham Sơn đi trồng các loại cây trồng và truyền thụ kinh nghiệm thì ông ấy rất quen thuộc.
Nhưng khi thấy được hồn sủng tiến hóa thì ông ấy vẫn thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Vương Triệt đi xuống và đơn giản nói với các bạn học một phen.
Các bạn học nghe xong liền giật nảy cả mình.
Bọn họ không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy việc hồn thú hoang dã tiến hóa.
Vương Triệt suy nghĩ rồi lấy ra gần 60 viên độc bảo thu được lúc trước từ bên trong huy chương của Lục Mao Trùng.
Những độc bảo này được anh thu thập trên một khu vực lá sen.
Vốn dĩ anh muốn dùng chúng để luyện chế một ít đồ ăn vặt cho Lục Mao Trùng, để khi nó phun ra tơ trùng sẽ mang theo độc tính.
Nhưng bởi vì dùng độc bảo của Qua Độc Oa để luyện chế thì hiệu quả sẽ không rõ ràng, cho nên anh đã lấy nhiều thêm một chút độc bảo để tăng cường độ.
Từ đó luyện chế ra đồ ăn vặt cũng sẽ nhiều hơn một chút, và Lục Mao Trùng cũng sẽ được ăn lâu hơn.
Nhưng bây giờ Vương Triệt ngược lại càng muốn nhìn thấy Độc Mạt Oa tiến hóa.
Hồn thú hoang dã tiến hóa sẽ có một chút ý nghĩa nghịch thiên mà đi.
Vì bọn chúng muốn tiến hóa thì mỗi một bước đi đều phi thường khó khăn.
Nếu không có nhân loại tỉ mỉ bồi dưỡng và cũng không có sinh mệnh hồn ước, vậy chúng muốn đột phá hình thái sinh mệnh của bản thân thì chúng sẽ cần quá nhiều thời gian tích lũy và vận may.
Vương Triệt nói với Lục Mao Trùng: "Mi dùng Trùng Võng trói lại những độc bảo này và đưa tới cho nó."
Lục Mao Trùng đã hiểu nên nó lập tức phun ra Trùng Võng bao vây lấy mấy chục viên độc bảo rồi sau đó quăng đi.
Thầy Nham Sơn đứng bên cạnh thấy vây thì hơi chững lạivà không thể không nói:
"Em vậy mà thật sự bỏ chúng đi, em đã tốn hao tinh lực để thu thập nhiều độc bảo như vậy, coi như đổi thành điểm tích lũy hoặc tài chính thì cũng là một bút rất lớn. Độc bảo cũng không dễ để thu thập, mà độc bảo thiên nhiên còn có giá trị rất lớn."
Thầy Nham Sơn không nghĩ tới Vương Triệt có thể quả quyết đưa độc bảo ra ngoài như thế.
Phảng phất như Vương Triệt không hề quan tâm.
Vương Triệt nói: "Thứ này vốn dĩ chính là của bọn chúng mà thầy."
Huống hồ Vương Triệt thật sự cũng không cảm thấy mình tốn hao bao nhiêu tinh lực...
Có Ngự Vật Thuật của Lục Mao Trùng đi thu thập thì quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước.
Lời này của Vương Triệt khiến cho thầy Nham Sơn trầm tư.
Thầy Nham Sơn hít một hơi rồi nói: "Em nói đúng lắm, thứ này vốn dĩ chính là của bọn chúng, thầy cảm giác em ngược lại giống như giáo viên của thầy vậy."
Vương Triệt khiêm tốn nói: "Không đến mức đó đâu ạ!"
Thật ra nhân loại thu thập vật liệu của hồn thú hoang dã cũng không phải là không có nỗ lực.
Giống như tại hồ Bích Nguyệt này, mỗi một đoạn thời gian đều sẽ có Khế Hồn Sư chuyên nghiệp đến xem xét hoàn cảnh sinh thái, cũng vì tình huống sinh hoạt của hồn thú bên này mà tiến hành kiểm tra nhất định.
Mỗi ngày còn sẽ có Khế Hồn Sư quân đội đến đây tuần tra, nhằm phòng ngừa một vài tên đạo chích tới làm loạn, đồng thời còn ra tay cứu chữa một vài hồn thú thụ thương khá nghiêm trọng.
Bởi vì bọn họ muốn giữ gìn tốt sự cân bằng sinh thái của hồn thú vùng hoang dã.
Cho nên dù nhân loại có thu thập vật liệu liên quan đến hồn thú, nhưng bình thường chỉ cần không có tính huống nguy hiểm đến sinh mệnh của hồn thú, vậy hồn thú cũng sẽ không tiến hành tấn công sinh tử đối với nhân loại.
Nhiều lắm là tỏ ra rất tức giận mà thôi.
Giống như trước đó có mấy bạn học thu thập độc bảo nên đã đánh thức một vài con Qua Độc Oa. Sau đó nhóm Qua Độc Oa cũng chỉ đuổi theo tấn công những hồn sủng kia một chút, khiến cho những hồn sủng bị chút tổn thương.
Nhưng sau khi phát hiện đoạt lại không được độc bảo lại thì chúng cũng sẽ bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận