Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 932: Đầu Mâu Câu Chuyện

Hải Vân Không nói:
"Các nhà lịch sử học chuyên nghiên cứu về Hồn thú ở chiến khu chúng tôi cho rằng, nói không chừng con Thần Quang Kình thần bí ở đáy biển kia có mấy phần liên quan đến con Hồn thú này."
"Trước mắt xem ra nó còn chưa thức tỉnh, chỉ là có chút động tĩnh thôi. Lúc đầu khi địa hỏa lan tràn vào mấy ngày trước cuộc thi đua, chúng đã bị khống chế lại và mười phần ổn định."
"Nhưng không biết vì cái gì mà mấy giờ trước lại đột nhiên dao động một chút, nhưng cũng không mãnh liệt, dẫn tới một phần nhỏ địa hỏa đã từ bên trong địa quật lan tràn ra."
Vương Triệt hơi sững sờ mà nghĩ tới điều gì: Lại dao động một chút à? Sẽ không phải là do Tiểu Mao Trùng chứ?
Tại tầng thứ sáu, Tiểu Mao Trùng đã vận dụng thần thông Thiên Hà Nguyên Thủy Châu, mà thần thông Thiên Hà Nguyên Thủy Châu là do Nguyên Thủy Linh Lung ngưng tụ thành.
Nguyên Thủy Linh Lung là loại tinh hoa nguyên thủy do Thương Lãng Đại Bạch Sa tặng cho.
Loại tinh hoa nguyên thủy này bản thân lại đến từ lĩnh vực của Thần Quang Kình, từ quá trình tu hành của Thần Quang Kình mà sinh ra.
Vả lại, nguyên thủy chi lực là dạng năng lượng đặc biệt hệ Thủy do Thần Quang Kình tạo ra.
Chẳng lẽ con Hồn thú kia đã cảm giác được nguyên thủy chi lực yếu ớt này cho nên mới dẫn đến sự dao động lần này của địa hỏa?
Càng nghĩ mà Vương Triệt càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Nơi này chính là địa bàn của con Hồn thú kia nên coi như nó còn chưa thức tỉnh, nhưng nguyên thủy chi lực lại là lực lượng của địch thủ, vì vậy nó tất nhiên sẽ phát giác ra được.
Nói đùa gì chứ, cả hai cách xa nhau như vậy nên đã nhiều năm chưa có phát giác ra nhau.
Bây giờ tại địa bàn của nó vận dụng nguyên thủy chi lực thì làm sao mà có thể không bị nó cảm giác ra chứ?
Hai vị Thiên Vương cũng là bất đắc dĩ mà lắc đầu nói:
"Cho nên về sự dao động lần này thì chúng tôi bên này cũng nghĩ không thông..."
Lý Ngạn Minh thở dài nói: "Đây là do sự thất trách của chúng tôi. Linh Dũ Thiên Vương và Diễm Dương Thiên Vương vừa rồi đã truyền tin tới, bọn họ đều nói là bọn họ cảm thấy rất hổ thẹn..."
Vương Triệt ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không có việc gì bọn họ, không có việc gì liền tốt! Là con hồn thú nhỏ thần bí đã lập công lớn!”
Lý Ngạn Minh hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm: “Nói đến cũng lạ! Những nhà lịch sử học về Hồn thú kia tại sao lại cho rằng con Hồn thú nơi này và Thần Quang Kình ở đáy biển sâu của châu Loạn Hải là có quan hệ? Chúng cách nhau xa như vậy thì sẽ đánh hơi nhau cũng không ra mới đúng chứ? Tại sao lại chúng lại có quan hệ với nhau được?"
Hai vị Thiên Vương nhìn về phía Hà Huyên.
Hiển nhiên việc này Hà Huyên cũng có tham dự vào nghiên cứu điều tra.
Hà Huyên nói:
"Bởi vì bọn chúng có điểm giống nhau là đều cự tuyệt liên hệ với nhân loại. Thần Quang Kình đã trực tiếp che đậy cảm giác tinh thần, và con Hồn thú ở dưới lòng đất cúa dãy núi Hoành Nhạc cũng giống vậy."
"Điều này đã chứng tỏ tương đối rõ ràng, cho dù chúng ta tìm không thấy lịch sử của hai con hồn thú này, nhưng cũng có thể thông qua điểm ấy để tiến hành phán đoán. Chính là giữa hai con hồn thú này nhất định sẽ có liên quan tới nhau!"
Hà Huyên nói xong và không khỏi nhìn về phía Vương Triệt.
Hai vị Thiên Vương cũng nghĩ tới điều gì mà cũng đi theo nhìn về phía Vương Triệt.
Những người khác dần dần cũng nghĩ tới điều gì nên cũng lập tức nhìn về phía Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Các vị nhìn tôi làm gì?"
Hà Huyên nói: "Về sự tình của châu Loạn Hải thì tôi biết được tương đối rõ ràng. Trước đó tôi còn không nghĩ tới, nhưng bây giờ đã có thể nói rằng, cậu có thể liên hệ với Thần Quang Kình vậy có phải cậu cũng có thể..."
Lý Ngạn Minh đã hiểu mà lại nhìn về phía Vương Triệt nói: "Cậu cũng có biện pháp liên hệ với con Hồn thú này phải không? Giáo sư Hà nói rất đúng, cậu khi đó có thể liên hệ cùng với Thần Quang Kình, vậy về con Hồn thú này có phải cậu cũng có thể liên hệ được hay không?"
Vương Triệt: "..."
Hải Vân Không vừa cười vừa nói: "Cậu nhóc, khẳng định là cậu vẫn còn giấu diếm cái gì đó rồi!"
Vương Triệt cười nói: "Thật ra tôi cũng không muốn giấu diếm. Đúng là tôi có biết một chút bí mật. Nếu các vị cũng đã có tin tức vậy tôi liền nói đơn giản cho các vị nghe về cái bí mật này."
Mấy người còn lại ngay lập tức ngồi thẳng thân thể và mang vẻ mặt tò mò lắng nghe.
Vương Triệt lược nói đơn giản:
"Con Cổ Hồn thú ở biển cả kia thì các vị cũng đã biết, nó gọi là Thần Quang Kình, và còn là loại Hồn thú phi thường cổ xưa."
"Còn con Hồn thú ở dưới lòng đất này gọi là Ma Cổ Mông, tại bên trong đám Hồn thú thời cổ đại thì nó chính là bá chủ của mặt đất. Nó là Hồn thú cấp bậc bá chủ có thế lực siêu cường trên lục địa!"
"Đừng hỏi tôi làm sao mà biết được, chính Không Thần Long đã nói."
"Thần Quang Kình tại thời cổ đại là vị bá chủ đại biểu cho biển cả, thuộc thế lực siêu cường ở bên trong biển cả. Mặt đất và biển cả tại thời đại kia của bọn chúng chính là đối thủ trời sinh."
Sau khi Vương Triệt nói ra tới đây thì đám người đã mơ hồ hiểu rõ.
"Ở thời kì rất xa xưa, thế lực hai bên đã bắt đầu tranh đấu lẫn nhau. Trải qua mấy trận tranh đấu, mỗi một trận đều làm cho thiên băng địa liệt, và về sau Không Thần Long đã nhịn không được mà ra tay ngăn trở một lần. Rồi hai bên đã ước định cẩn thận một khoảng thời gian để làm ra một ván phân thắng thua, và Không Thần Long sẽ tới làm trọng tài."
"Từ đó về sau bọn chúng không còn tranh đấu nữa mà lâm vào ngủ say, cho dù ở thời cổ đại nhưng bọn chúng vẫn đang ngủ say."
"Bọn chúng chỉ là ngẫu nhiên thức tỉnh mấy lần nhưng lại ngủ tiếp. Tính toán thời gian thì đã gần đến thời điểm bọn chúng ước định thời gian quyết đấu."
"Cho nên cả hai đều riêng phần mình bắt đầu thức tỉnh, và cũng đã nhận ra khí tức của đối phương. Lần trước khi Thần Quang Kình thức tỉnh thì Ma Cổ Mông hẳn là đã cảm giác ra được."
Vương Triệt kể chuyện cũng không phức tạp, đám người nghe được mà vô cùng trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận