Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 559: Từ Lực Kiếm Rãnh Rỗi

"Ngự Vật Thuật tuy là pháp thuật, nhưng bản thân nó cũng là một loại kỹ xảo vận dụng tinh thần lực và hồn lực. Cùng một nguyên lý giống với việc mi bây giờ điều động những năng lượng hệ thủy này vậy, có thể làm được sự khống chế càng tốt thì chứng tỏ chiêu này của mi càng ổn định."
"Đến một lúc nào đó, mi có thể liên tục một hơi vừa khống chế năng lượng hệ thủy và vừa gia công thành công được mười hạt giống chỉ trong vòng nửa giờ mà không thất bại một lần nào. Vậy khi đó Ngự Vật Thuật của mi đã coi như là đại thành."
"Nói không chừng khi mi thi triển ra Ngự Vật Thuật sẽ có thể trực tiếp điều khiển được Tiểu Kiếm Kiếm đấy."
"Đến lúc đó ta sẽ dạy cho mi một chiêu tên là ‘ngự kiếm phi trùng’!"
Vương Triệt cuối cùng đã vẽ lên một khối bánh nướng siêu to cho Lục Mao Trùng tha hồ tưởng tượng.
Lục Mao Trùng tại vài câu phía trước thì nghe được như nước đổ đầu vịt, nhưng cho đến một lời cuối cùng của Vương Triệt thì hai mắt nó lập tức sáng lên.
Ngay sau đó nó liền tràn đầy động lực.
Luyện tập như thế này thật ra vô cùng buồn chán.
Nên cần có lòng kiên nhẫn rất lớn chứ nếu không có một chút động lực, vậy sẽ không dễ để nó có thể kiên trì luyện tập trong thời gian dài.
Chủ yếu là loại tu luyện này đối với Lục Mao Trùng sẽ có tăng lên không nhỏ, và thậm chí có thể nói là rất lớn.
Làm ruộng trồng trọt sẽ có thể giúp nó mạnh lên.
Còn có thể tăng lên độ thành thạo của chiêu Ngự Vật Thuật cho nó.
Mà hạt cây của Thủy U Lan lại có rất nhiều, Vương Triệt chỉ cần cam đoan mỗi một đợt anh đều có thể gia công ra được 20 hạt giống.
Còn lại anh sẽ đem hết hạt cây cho Lục Mao Trùng đi luyện tập, nếu nó có thể gia công ra thêm một hạt thì anh liền kiếm lời rồi.
Gia công hạt giống quan trọng nhất chính là một bước này.
Hoàn thành được một bước này thì phía sau tương đối mà nói chỉ tiêu hao thời gian tiến hành ngâm chế mà thôi.
Sau khi luyện chế xong món chính, Vương Triệt lấy ra Thất Diệp Huân Thảo để dự định luyện chế đồ ăn vặt có thể tăng cường tinh thần lực.
Một gốc Thất Diệp Huân Thảo so với Thủy U Lan phải to hơn rất nhiều, thế nhưng là chỉ có một cây mà thôi.
Cuối cùng Vương Triệt chỉ có thể luyện chế ra được khoảng 20 viên tinh thần linh đan, tròn vo giống như là hạt kẹo, nên anh dứt khoát lấy tên là tinh thần kẹo. Hương vị của nó chua ngọt, thuộc về loại đồ ăn vặt chua ngọt.
Đồ ăn vặt không thể ăn thường xuyên, cách một hai ngày mới được ăn một viên là đủ rồi.
Để tinh thần lực tăng lên thì tương đối mà nói sẽ càng khó hơn một chút, nên cần thời gian tiêu hóa nhất định.
Không thể quá gấp gáp vì sẽ dễ dàng sinh ra ảnh hưởng đối với linh hồn.
Cứ như vậy, cuộc sống làm ruộng nhàn nhã hằng ngày cứ như thế mà trôi qua.
Trong lúc này, Vương Triệt lại dùng điểm tích lũy để đổi một loại hạt giống hồn thực ẩn chứa năng lượng hệ thổ, tên là Rễ Sâm.
Loại hồn thực này cùng loại với Thủy U Lan, là loại hồn thực khá trân quý. Vương Triệt tiêu hao hơn phân nửa điểm tích lũy mà cũng chỉ đổi được mười hạt giống. Sau đó anh trồng thử một ít vào trong linh điền, và phát hiện thành phẩm vẫn như cũ rất không tệ.
Đã có Rễ Sâm nên Vương Triệt liền có thể luyện chế ra lá cây món chính có ẩn chứa năng lượng hệ thổ, xem như một loại năng lượng trong Ngũ Hành cuối cùng mà Vương Triệt lựa chọn sử dụng cho Lục Mao Trùng.
Đợt Rể Sâm đầu tiên, Vương Triệt tạm thời luyện chế ra được 50 mảnh lá Hoàng Sắc Thụ món chính.
Phối hợp với các món chính khác thì Vương Triệt đoán chừng Lục Mao Trùng sẽ có thể ăn trong vòng hai tuần.
Sau đó Vương Triệt lấy ra một chút dây rễ của lứa Rễ Sâm đầu tiên, rồi tự mình gia công cấy ghép mầm rễ, tốn hao thời gian khoảng hai tuần thì anh đã thành công cấy ghép được 20 mầm giống.
Nhưng việc cấy ghép gia công này quá hao phí thời gian và tinh lực.
Trong 2 tuần vừa qua, thời gian tu luyện của Vương Triệt đã giảm mạnh.
Mà lại, việc này đối với Vương Triệt mà nói cũng không tăng lên được cái gì.
Gia công hạt giống và cấy ghép mầm rễ, đối với độ thành thạo của anh thì cũng chẳng tăng thêm được gì.
Đối với Vương Triệt thì loại chuyện này sẽ chỉ làm chậm trễ việc tu luyện của anh mà thôi.
Cho nên, sau khi hoàn thành việc cấy ghép đợt mầm Rễ Sâm đầu tiên. Sau đó mỗi một đợt rễ sâm Vương Triệt chỉ cần tự mình chế tác ra một cái mầm rễ là được rồi.
Cứ bảo trì số lượng như này.
Còn đống rễ còn lại anh sẽ giao tất cả cho Lục Mao Trùng đi luyện tập, và mỗi một lần nó thành công đều sẽ có trợ giúp lớn cho chính nó.
Vả lại, bản thân Lục Mao Trùng đã có năng lượng sinh mệnh tương ứng, nên nó cũng không cần mượn nhờ như Vương Triệt.
Trong thời gian làm ruộng, Vương Triệt và Lục Mao Trùng đã trải qua nhiều khoảnh khắc.
Mà Từ Lực Kiếm thì có chút trống rỗng, vì từ lúc nhập học đến bây giờ cũng chỉ mưa sấm được một lần, còn lại đều là mưa rào bình thường...
Cho nên Từ Lực Kiếm chưa thể tu luyện qua được một lần.
Nó đã kìm nén đến có chút phát hoảng.
Mỗi ngày cứ nhìn xem Lục Mao Trùng làm ruộng, làm ruộng, rồi lại làm ruộng.
Nhất là sau này Lục Mao Trùng đã có thể tự mình tưới nước, nên đã không cần Từ Lực Kiếm đi múc nước nữa.
Lúc này Từ Lực Kiếm lại càng nhàn rỗi.
Về sau không thể tưới nước nên Từ Lực Kiếm nghĩ rằng, mình có thể đi xới chút đất để chơi mà!
Nhưng sau khi trong cơ thể Lục Mao Trùng đã có năng lượng sinh mệnh hệ thổ, rồi sử dụng chiêu Tự Nhiên Chi Lực để một phút đồng hồ liền có thể đem đất đai của cđồng ruộng cày bới chỉnh tề.
Từ đó Từ Lực Kiếm trong việc trồng ruộng này đã hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
Nó liền rảnh rỗi đến nổi muốn phát khùng luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận