Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 907: Để Đại Ca Tới!

Thẩm Minh Loan nói:
"Mấy chi đội ngũ chúng tôi đã có suy đoán rằng, đây cũng là khảo nghiệm khó khăn mà chính phủ đã đặt ra cho cuộc thi lần này. Nếu không khi bọn họ phong tỏa ngăn cản hỏa trì lại thì sẽ hái đi gốc hồn thực địa bảo này."
"Bọn họ đang có ẩn ý là nếu như không cách nào giải quyết cái gốc Thanh Diễm Địa Tâm Hà này, như vậy chứng tỏ chúng ta cũng không có năng lực để giải quyết khu vực địa hỏa tầng thứ bảy."
Vương Triệt liền gật đầu.
Chính phủ của châu Tây Nhạc có tám thành là đã thiết trí như thế.
Vậy đây rất có thể mức độ nguy hiểm của địa hỏa tầng thứ bảy so với tầng thứ sáu còn phải cao hơn rất nhiều.
Vương Triệt hỏi: "Các vị đã nếm thử giải quyết gốc Thanh Diễm Địa Tâm Hà kia chưa?"
Thẩm Minh Loan lắc đầu nói:
"Ừm, đã thử qua, nhưng đều không thành công. Các loại biện pháp đều đã thử qua. Ngay từ đầu chúng tôi còn nghĩ là sẽ trực tiếp hái, nhưng bản thân Thanh Diễm Địa Tâm Hà liền đã thiêu đốt lên hừng hực thanh diễm, coi như Hồn thú vạn năm tu vi hồn lực cũng đều không thể tới gần."
"Loại thanh diễm chỉ hơi nhiễm phải là ngay cả xương tủy cũng có thể xuyên thấu. Loại hỏa diễm đặc thù này có lực xuyên thấu quá mạnh, Hồn kỹ phòng ngự đều ngăn cản không nổi. Coi như thiên tân vạn khổ tới gần nhưng cũng không dám dùng Khí Võ Hồn để tiến hành hái nó."
"Vì nếu Khí Võ Hồn bị ngọn lửa này thiêu đốt trong thời gian dài một chút, vậy chúng sẽ trực tiếp tiêu tán. Trừ khi là Khí Võ Hồn của Khế Hồn Sư cao cấp, hoặc là trên cấp 30, hay Khí Võ Hồn phẩm cấp thiên mệnh, như vậy mới có thể làm được."
"Còn dùng Đạo Hồn Khí sẽ trực tiếp bị hòa tan! Khó khăn như vậy đấy!”
"Học viện Đấu Hồn có một vị Khế Hồn Sư có Võ Hồn phẩm cấp Thiên Mệnh, hình như là Trảm Hồn Nhận, tên cậu ta là Phong Cửu. Đáng tiếc đoàn đội của cậu ta đã không kiên trì nổi tại tầng thứ tư liền."
Thẩm Minh Loan bất đắc dĩ nói: "Thật ra đừng nói là hái đi, mà coi như tạm thời dập tắt hỏa diễm do Thanh Diễm Địa Tâm Hà thiêu đốt thì cũng chưa được."
Vương Triệt hỏi: "Hồn kỹ vạn năm cũng không có hiệu quả sao?"
Hai người Lý Vân Tụ và Thẩm Minh Hải đều có được hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực.
Thẩm Minh Loan nói:
"Hiệu quả quá mức bé nhỏ! Từ đằng xa mà thi triển ra Hồn kỹ vạn năm, khi nó rơi xuống bên cạnh Thanh Diễm Địa Tâm Hà thì cũng đã không có bất luận uy lực gì nữa, nên chỉ có cưỡng ép bay đến giữa không trung rồi cũng rất nhanh sẽ bị bốc hơi... Chỉ có cùng một chỗ thi triển ra thì mới có thể nhìn thấy một chút hiệu quả."
"Nhưng với điểm ấy hiệu quả thì đừng nói là dập tắt thanh diễm, mà để cho hỏa diễm của nó yếu bớt ba phần là cũng rất khó khăn."
Vương Triệt nhìn về điểm sáng phía xa xa trong hỏa trì nói: “Đúng là đồ tốt!”
Hai mắt Thẩm Minh Loan tỏa ánh sáng, nói:
"Đương nhiên là đồ tốt rồi! Vật này chính là từ tầng dưới chót của địa quật Hoành Nhạc bị đẩy lên, thật không thể tưởng tượng nổi! Loại hồn thực này coi như bên trong học viện chúng ta thì cũng chỉ có ba cây mà thôi! Hơn nữa chúng vẫn còn đang trưởng thành! Trên trăm năm lịch sử mà cũng chỉ tìm tới ba cây thôi đó!"
"Bạn học Vương, cậu còn nhớ rõ tại lễ khai giảng giáo sư Vân đã cho cậu một viên hạt giống đặc thù không?"
"Thật ra hạt giống chính là hạt giống của một gốc hồn thực cấp bậc địa bảo đã được gia công qua. Nhưng trước mắt học viện chúng ta cũng không người nào có thể trồng được. Học viện chúng ta đã đem hạt giống phân phối cho các đại học viện của chín đại chiến khu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào có thể bồi dưỡng ra được."
Thẩm Minh Loan tâm tâm niệm niệm nói: "Cho nên, loại hồn thực cấp bậc địa bảo này thật sự là siêu cấp khó bồi dưỡng! Có thể nhìn thấy một gốc hồn thực cấp bậc địa bảo thành thục nhưng cũng chỉ có thể nhìn xa xa thôi. Coi như có thể lấy được một viên hạt sen thì lần thi đua này cũng rất đáng giá!"
Vương Triệt trầm tư hồi lâu.
Vào lúc này, Hồn Hoàn trên thân Vương Triệt bỗng nhiên lóe lên, và Tiểu Mao Trùng đã chạy ra.
"Ti ngô ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng kêu lên một tiếng.
Để cho tôi tới thử một chút nhé?
Thẩm Minh Loan đã học được trùng ngữ nên cô ấy cũng nghe hiểu ý của Tiểu Mao Trùng.
Cô ấy sờ lên đầu Tiểu Mao Trùng nói: "Hả? Cậu nhóc chớ làm loạn! Hỏa diễm nơi này không phải loại hỏa diễm bình thường đâu! Dù tính kháng hỏa của mi có lại cao nhưng chúng cũng rất dễ dàng nướng chín mi đó!"
Tiểu Mao Trùng lắc đầu, biểu thị nó không bao giờ thành đồ ăn như thế.
Nó ủi ủi chân Vương Triệt.
Vương Triệt gật đầu nói: "Vậy mi liền thử một chút đi!"
"? ? ?"
Thẩm Minh Loan mang vẻ mặt mê mang mà nhìn xem Vương Triệt.
Thử một chút á? Cái này làm sao mà thử?
Tiểu Mao Trùng hùng dũng oai vệ mà quát to một tiếng.
Ý nó nói: Quá tốt rồi, rốt cục mình cũng không cần làm công cụ nữa! Tiến lên!
"Ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng lại kêu một tiếng đối với Vương Triệt.
Ý nó là: Anh mau thả ra tiểu Kiếm Kiếm và Hùng Bảo luôn đi. Để bọn chúng nhìn xem đại ca của chúng lợi hại thế nào!
Vương Triệt nói: "Đúng là một tên nhóc nhiều mánh khóe!"
Tuy nói vậy nhưng Vương Triệt vẫn thả ra Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo.
Tiểu Mao Trùng lập tức đi qua và cùng bọn tiểu đệ giao lưu một phen.
Đại khái nó nói là: Nơi này rất nguy hiểm, các đệ hãy lui ra phía sau để cho đại ca tới!
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận