Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 484: Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà

Đại học Lâm Hải Bắc Giang có tầm 300 năm lịch sử, nhưng tổng cộng chỉ có hai khoá hiệu trưởng.
Hiệu trưởng khóa thứ nhất là người sáng lập ra trường đại học Lâm Hải Bắc Giang.
Hiệu trưởng khóa thứ hai chính là người dùng Võ Hồn ngọn núi lớn này để đại học Lâm Hải Bắc Giang quật khởi, cũng có thể xem như một nhân vật truyền kỳ.
Càng thú vị hơn là ông ấy có họ Cố và tên là Cố Sơn Hà.
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Chắc chính là thầy hiệu trưởng đã gọi điện thoại cho mình vào ngày hôm đó!"
Vị thầy hiệu trưởng này đã sống hơn 200 tuổi, và là một vị trưởng giả chân chính.
Đáng tiếc là trường đại học Lâm Hải Bắc Giang trong vòng 100 năm nay cũng chỉ sinh ra một ít thiên tài, và số lượng sinh viên ghi danh hàng năm ở trường đại học Lâm Hải Bắc Giang cũng không có tăng thêm bao nhiêu, ngược lại còn giảm bớt theo từng năm.
Cũng chủ yếu là vì các chuyên ngành như đấu hồn, bồi dưỡng hồn thú, các giải thi đấu lớn, các danh hiệu vinh dự, các loại hồn sủng mạnh mẽ có chiến lực vô song, đã để cho rất nhiều người trẻ tuổi của thời đại mới đang điên cuồng theo đuổi tranh giành.
Cho nên không có nhiều người trẻ tuổi nguyện ý ổn định lại tâm thần để đi làm ruộng, hay là nghiên cứu thu hoạch tài nguyên.
Vào 100 năm trước, thật ra trường đại học Lâm Hải Bắc Giang cũng không có chuyên ngành đấu hồn hay là dục thú.
Nhưng bởi vì khi đó số lượng ghi danh thực sự quá ít, và chỉ khi tăng thêm hai cái chuyên ngành này thì số lượng sinh viên ghi danh mới từ từ nhiều hơn.
"Trồng trọt có thể giúp bồi dưỡng hồn sủng tốt hơn và cũng có thể tu luyện Võ Hồn."
Dựa vào đạo lý ẩn trong câu nói này nên trường đại học Lâm Hải Bắc Giang dưới sự lãnh đạo của thầy hiệu trưởng khóa thứ hai mới từ từ phát triển từng chút một và dần dần lớn mạnh lên, cho tới xã hội hiện tại.
Xã hội càng thêm phồn vinh thì càng làm cho phần lớn người trẻ tuổi vì truy cầu các loại hồn sủng và Võ Hồn cường đại nên ít nhiều sẽ có một chút nôn nóng và táo bạo.
Từ đó việc bọn họ cảm thấy hứng thú khi đi làm ruộng trồng trọt càng ít hơn.
Cho nên vào 100 năm trước, trường đại học Lâm Hải Bắc Giang đã có thời kì tương đối đỉnh cao.
Sau đó lại từ từ xuống dốc rồi duy trì hiện trạng không quá tốt và cũng không quá tệ cho đến bây giờ.
Từ khi còn là trường đại học đỉnh cấp, dần dần Lâm Hải Bắc Giang đã rớt xuống nhóm trường đại học hàng đầu.
Đạo lý thì chưa từng thay đổi, chỉ là người tin tưởng vào nó đã càng ngày càng ít.
Vương Triệt nhìn vào quyển sách này là tự truyện của vị thầy hiệu trưởng kia.
Ông ấy còn tổng kết một vài vấn đề, ví dụ như chiến khu khác cũng bắt đầu coi trọng ngành nông nghiệp...
Khát vọng về nguồn nhân tài và muốn truyền thừa lại ngành nông nghiệp, xem ra đây là cái tâm bệnh lớn của vị thầy hiệu trưởng kia.
Cho nên ngày ông ấy biết được Vương Triệt đã ghi danh vào trường đại học Lâm Hải Bắc Giang, thì thầy hiệu trưởng đã không biết vui mừng đến mức nào.
Loại trưởng giả như ông ấy sẽ mối quan hệ rất rộng, khẳng định là có nhiều nguồn tin tức nên sẽ biết được tình huống của Vương Triệt.
Với một vị thiên tài tỏa sáng rực rỡ ở châu Tây Nhạc như Vương Triệt, dù là thiên phú chiến đấu hay là thiên phú bồi dưỡng hồn sủng đều là dạng thiên tài tuyệt thế.
Vậy mà Vương Triệt không có lựa chọn trường đại học Đấu Hồn hay trường đại học Dục Thú, hoặc là những trường đại học đỉnh cấp khác.
Nhưng lại đi lựa chọn vào trường đại học Lâm Hải Bắc Giang của ông ấy, và còn lựa chọn ngành nông nghiệp.
Ông ấy biết nếu như không phải Vương Triệt bị ấm đầu, thì có nghĩa là anh đang vô cùng hứng thú đối với chuyên ngành này.
Cho nên khi lúc này Vương Triệt nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với thầy hiệu trưởng, anh cảm nhận được ông ấy đang vô cùng vui vẻ.
Nguyên nhân không chỉ là do Vương Triệt đã lựa chọn trường đại học Lâm Hải Bắc Giang, mà ông ấy con vui mừng do anh đã có hứng thú đối với ngành nông nghiệp.
Sau khi Vương Triệt xem hết cuốn tự truyện thì anh càng thêm mấy phần cảm khái đối với vị thầy hiệu trưởng kia, và cũng càng thêm hiểu rõ hơn đối với tình huống của trường đại học này.
Lúc này sắc trời cũng từ từ tối xuống.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi dạo từ trưa đến giờ nên đã đến lúc trở về ngôi nhà gỗ nhỏ.
Sau đó anh mở điện thoại ra, hiện tại trong nhóm chat anh mới tham gia đã có thông báo.
Vào lúc chín giờ rưỡi sáng ngày mai, mọi người nhớ đúng giờ đến quảng trường trung tâm của trường đại học Lâm Hải Bắc Giang để tập hợp và cử hành lễ khai giảng.
Các tân sinh viên trong nhóm chat đều vô cùng hào hứng mà trò chuyện về chuyến tham quan hôm nay.
"Hôm nay khi làm bài kiểm tra nhỏ lúc nhập học, trong các bạn có ai hoàn thành được không? Tôi cảm thấy quá khó, phải cố gắng lắm tôi mới nhìn ra vấn đề của một mảnh ruộng."
"Cậu lợi hại quá vậy? Chúng tôi đều không nhìn ra cái gì hết..."
"Tôi hoàn toàn mù mờ! Hai bài kiểm tra này làm một nhóm tân sinh viên chúng tôi đều chỉ biết trố mắt ra mà nhìn nhau."
"Tôi nghe nói đã có một bạn học rất lợi hại vì đều hoàn thành cả hai bài kiểm tra! Nhưng tôi không biết bạn ấy ở lớp nào!"
"Ha ha ha! Là bạn học trong lớp tôi đó! Bạn ấy rất ghê gớm đấy! Tình huống ở hiện trường lúc đó, vị học tỷ kia đều bị câu trả lời của bạn ấy làm cho ngơ ngác há hốc cả mồm! Và cả đám chúng tôi đều bội phục muốn quỳ xuống luôn!"
"Ghê gớm như vậy sao? Là nam hay nữ vậy?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận