Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 155: Trở Về Khu Vực Biên Giới

Đối với hồn sủng, giai đoạn tiến hóa chính là con đường tắt nhất để tăng cường sức mạnh.
Tu vi hồn lực tăng lên mạnh mẽ như nước sông chảy xiết đang không ngừng lưu thông trong cơ thể chúng.
Vương Triệt xoa đầu của Lục Mao Trùng.
Đối với đa số hồn sủng, dù đã hoàn thành giai đoạn tiến hóa thứ ba, nhưng cũng chỉ là một sự khởi đầu.
Khải Huyền Cúp mang ý nghĩa là sự giương buồm tiến tới.
Ngụ ý là khi học sinh tiến vào giai đoạn này, họ sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Lục Mao Trùng còn phải cố gắng rất nhiều.
Trần Phi ho khan một tiếng, nói: "Tôi không có ý này! Đúng rồi, lần này các vị kiếm được bao nhiêu Liệt Tâm Hoa?"
Anh ta liền nhanh chóng đổi đề tài.
Lúc này, Lý phó quan cùng với Lý Ngạn Minh cũng đang đi tới chỗ bọn họ.
Lý phó quan e hèm, nói: "Nhanh lên xe để trở lại biên giới thôi, nơi này không thích hợp để qua đêm. Sáng sớm ngày mai bọn tôi sẽ đưa các bạn trở về."
Nhóm người liền nhanh chóng đi lên chiếc xe quân đội, sau đó được chở về vùng biên giới.
Trên xe, Bạch U U cười một tiếng, nói: “Tôi không hái được bao nhiêu Liệt Tâm Hoa, chỉ có tám bông mà thôi! Chắc chắn tôi sẽ đứng cuối bảng xếp hạng rồi."
Trình Chanh lắc đầu, nói: "Tôi cũng không hái được nhiều lắm, một bàn tay ddefu đếm ra… vừa vạn chín cây."
Trần Phi suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi thì hái được mười bông! Hẳn là Phong Tiêu của thành Vinh Đô hái được nhiều nhất! Anh ta không nói chuyện qua máy truyền tin, nhưng nghe những tuyển thủ còn lại nói rằng, anh ta đã kiếm được hơn hai mươi bông lận. Có khi anh ta sẽ đạt được hạng nhất."
Bạch U U hơi nhíu mày lại, nói: "Lại là anh ta à? Người này lợi hại như vậy sao? Ở trong rừng Phù Không tôi đã vô cùng cẩn thận, chỉ khi nào xác định xung quanh đã an toàn thì mới dám đi xuống. Mỗi một đóa hoa đều rất khó hái tới tay!"
Trình Chanh nói: "Anh ta có thể thể dành được chức quán quân tại Khải Minh Cúp của thành Vinh Đô, tòa thành thị lớn nhất châu Tây Nhạc, nên những người ở các thành thị khác không thể so được với anh ta. Thực lực của anh ta tất nhiên là cao hơn những tuyển thủ khác rồi."
Ba người cùng nhau gật đầu vì đều tự hiểu lấy.
Bạch U U hỏi: "Vương Triệt, còn anh thì sao?"
Vương Triệt nói: "Số không!"
"..."
Ba người nhìn Vương Triệt với vẻ mặt kỳ quái.
Vương Triệt nào có rảnh đi quan tâm đến cuộc thi đua này!
Khi anh tiến vào loại bí cảnh bảo địa như rừng Phù Không, đương nhiên anh sẽ đi thăm dò những đồ vật khác, tìm ra bảo bối thích hợp với mình mới chính là điều quan trọng nhất.
Mà những sinh vật như Liệt Tâm Kiến, để giải quyết chúng là chuyện vô cùng phiền phức, nên Vương Triệt lười nhác đi tìm Liệt Tâm Hoa.
Nếu phải đi tìm, Vương Triệt biết mình sẽ không còn thời gian để đi tìm những bảo bối khác nữa.
Giống như sợi tàn niệm linh hồn kia, hay là Kỳ Dị Thảo, An Hồn Quả, hai khối đá có ẩn chứa năng lượng sinh mệnh, và còn có cả Đạo Hồn Khí cỗ lão, vân vân...
Có khi Vương Triệt phải mất hơn phân nửa thời gian thám hiểm, chứ chưa nói tới mấy chuyện phát sinh lúc sau.
Khi đến rừng Phù Không, Vương Triệt có mục đích rất rõ ràng.
Cho nên anh không hề quan tâm đến cuộc thi đua kia.
Mà ngoại trừ một khoản tiền lớn trong phần thưởng thi đua ra, cũng chỉ có một số tài nguyên tu luyện cũng không quá ít mà cũng không hẳn là nhiều, cùng với một cái Đạo Hồn khí rất bình thường.
Mà hiện tại, tài nguyên để Vương Triệt bồi dưỡng cho Lục Mao Trùng cũng không thiếu, tiếp xuống chỉ cần nó phát dục ổn định là được.
Đương nhiên, vẫn còn có một cái danh hiệu.
Chính là người xếp hạng nhất trong cuộc thi.
Đối với kỳ thi đại học sắp tới, người xếp hạng nhất trong cuộc thi sẽ có thêm điểm cộng, và được chọn lựa loại hồn sủng thích hợp cho bản thân mình.
Đây cũng là phần thưởng có giá trị lớn nhất.
Nhưng Vương Triệt lại cảm thấy những thứ này không quá quan trọng.
Bạch U U gật đầu, nói: "Xem như tôi đã hiểu! Vương Triệt, anh hoàn toàn không quan tâm đến cuộc thi đúng không? Anh thật có phong cách! Không nói tới chuyện tiền thưởng giá trị năm mươi vạn cùng một đống tài nguyên tu luyện kia, nhưng người xếp hạng nhất có thể được thêm điểm vào kỳ thi đại học, và những trường đại học cao cấp tại các chiến khu cũng sẽ tiến hành chiêu mộ."
Vương Triệt nói: "Đã là thiên tài thì không cần có điểm cộng! Về phần thi đại học, đối với thiên tài mà nói, việc lựa trường đại học nào là do ý muốn của họ, chứ không phải trường đại học chiêu mộ họ."
Ba người: "..."
Trần Phi gật đầu đồng ý: "Rất đúng!"
Bạch U U cười một tiếng, nói: "Thật sao! Vậy là do chúng ta suy nghĩ quá vi mô chăng?"
Trình Chanh nói: "Thật ra cũng đúng! Đứng cuối cuộc thi cũng không bị trừng phạt. Nên thay vì hao phí thời gian để đối phó với đám Liệt Tâm Kiến nhằm cướp đoạt Liệt Tâm Hoa, chi bằng sử dụng khoảng thời gian đó để đi tìm những đồ tốt khác."
Tuy nói như vậy, nhưng bọn họ vẫn cực kỳ coi trọng cuộc thi này.
Cả đoàn người vừa trò truyện, vừa nhanh chóng được đưa về biên giới.
Rồi bọn họ ngủ lại một đêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận